Chương 37: Cao nhân
Uyển chuyển từ chối lời mời cơm của anh chị Mã, Văn Trạch Tài đưa vợ và con gái ra về. Nhưng trước đó, anh dắt vợ con tới hẻm Mộc Trung, tìm nhà ông lão họ Dương.
Dương gia nằm tít tận cuối hẻm, cổng chính chỉ là một cánh cửa gỗ bé tí ti, thoạt nhìn cứ tưởng căn hộ dạng đơn, nhưng kỳ thực bên trong lại là cả một căn tiểu viện tương đối rộng rãi.
Dọc theo con hẻm ngoằn ngoèo, lũ trẻ chạy nhảy nô đùa rộn rã. Văn Trạch Tài ngẫu nhiên kéo một đứa lại hỏi thăm, ai ngờ lại hỏi trúng cháu nội ông Dương. Thế là mấy đứa nó rối rít hướng về phía nhà mình, gào ầm lên. Sau đó liền tíu tít vây quanh Hiểu Hiểu, ý muốn rủ cô bé chơi cùng.
Hiểu Hiểu hơi e dè, nép chặt vào lòng mẹ. Điền Tú Phương xoa đầu con gái, mỉm cười cổ vũ con tham gia chung với các bạn cho vui.
Khoảng chừng một phút sau, ông Dương chầm chậm tiến ra mở cổng. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt hai vợ chồng Văn Trạch Tài chính là ông ấy quá cao và gầy, trông lênh kha lênh khênh như cái cột nhà. Hơn nữa tuổi tác đã cao, lưng cũng đã võng xuống rồi vậy mà vẫn xấp xỉ ngang bằng Văn Trạch Tài, chứng tỏ hồi trẻ chắc phải cao hơn người ta cả cái đầu chứ chẳng đùa.
Ông Dương rít một hơi thuốc lá sợi, híp híp mắt đánh giá hai người đối diện: “Sao biết chỗ này? Ông Hồng giới thiệu à?”
Văn Trạch Tài trực tiếp bước lên hai bước, vừa vặn che chắn Điền Tú Phương ở phía sau lưng mình: “Đúng vậy, ông ấy nói nơi này có bán giấy hoàng cốt tương.”
Nghe vậy, ông Dương bật cười ha hả: “Thế ông ấy đã nói rõ điều kiện cho cậu nghe chưa?”
Văn Trạch Tài gật đầu chắc nịch: “Đã nói rồi.”
Một tờ phiếu gạo loại một cân đổi lấy 20 tờ giấy hoàng cốt tương, tất nhiên anh ghi nhớ rất rõ.
Sau đó, anh xoay người nhìn vợ. Điền Tú Phương hiểu ý mở túi lấy ra hai phiếu gạo đưa cho chồng.
Văn Trạch Tài mỉm cười đón lấy rồi chuyển cho ông Dương. Thực ra anh cũng chẳng có sẵn đâu, vừa rồi phải đổi với Mã Trung Nguyện đấy. Hiện bây giờ trong tay đang có tổng cộng mười phiếu, nhưng Văn Trạch Tài chỉ lấy hai tờ ra giao dịch thôi, còn lại tám tờ phải để dành cho nhà mình dùng nữa chứ.
Ông Dương vân vê hai tấm tem phiếu, rồi tủm tỉm quay vào nhà trong. Đại khái chừng năm phút sau, ông quay ra, trao cho Văn Trạch Tài một bọc giấy: “Cầm lấy.”
Văn Trạch Tài đón lấy, khẽ mở hờ, liếc mắt nhìn thoáng qua rồi lập tức đóng lại kỹ càng. Anh lịch sự cười nói: “Cám ơn ông.”
Ông Dương thong thả buông mình xuống chiếc ghế dựa, rít một hơi thuốc lá rồi ý nhị cất lời: “Lần sau cần lại đến nhá.”
Ám chỉ ở nơi này lúc nào cũng có sẵn số lượng lớn giấy hoàng cốt tương. Muốn bao nhiêu ông cũng cung cấp được hết.
Văn Trạch Tài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi dắt vợ con rời đi.
Đợi đến khi cả nhà anh về tới thôn thì màn đêm cũng đã buông xuống. Bé con Hiểu Hiểu mệt bơ phờ, dựa vào lòng cha ngủ ngon lành suốt cả quãng đường. Tới nỗi về nhà rồi, mẹ lau mặt thay quần áo mà bé vẫn ngủ say bí tỉ, chẳng biết trời trăng mây đất gì. Con nít đáng yêu ghê, Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười, bế con vào phòng, đắp chăn cẩn thận, hôn nhẹ một cái lên trán chúc con ngủ ngon rồi mới lặng lẽ trở về phòng mình.
Lúc này, Điền Tú Phương đang bận rộn kiểm kê tài sản. Đúng ra hôm nay tổng thu 50 đồng, nhưng đã dùng 20 đồng đổi phiếu gạo với anh Mã thế nên bây giờ chỉ còn 30 đồng tiền mặt thôi.
“Ủa, sao anh không để trong phòng, anh tính mang đi đâu thế?” Thấy Văn Trạch Tài định cầm cái túi giấy ra ngoài, Điền Tú Phương ngơ ngác hỏi. Tốn tận 2 cân gạo mới đổi được từng đấy đấy, thứ quý giá như vậy sao có thể tuỳ tiện vất lung tung được, phải cất cẩn thận mới phải chứ nhỉ.
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Cái này không thể để trong phòng ngủ được. Em cứ chuẩn bị trước đi, đợi tí anh vào ngay.”
Trời đất, nói năng kỳ cục quá à! Điền Tú Phương đỏ bừng mặt, tiếp tục cất tiền và phiếu, không thèm để ý tới người đàn ông thích cà rỡn này nữa.
Bởi vì hôm nay hai vợ chồng về quá trễ thế nên chưa kịp nắm bắt tin tức chấn động đang gây hoang mang cực độ trong quần chúng nhân dân. Tận ngày hôm sau đi làm, Văn Trạch Tài mới được nghe lại qua lời kể của quản lý Vương.
Mặc dù đi hóng hớt chuyện nhà người ta, nhưng vẻ mặt anh ấy lại vô cùng thận trọng và thấp thoáng chút sợ hãi: “Người anh em à, cậu có nghe nói chuyện nhà họ Hạ ở thôn Thanh Sơn không?”
Văn Trạch Tài giật mình quay đầu, nhíu mày hỏi ngược lại: “Họ Hạ? Ý anh là nhà Hạ Chính Quốc ấy hả?”
Tức thì, hai mắt quản lý Vương sáng quắc, cái đầu gật như bổ củi: “Đúng, đúng, hắn ta tới nhờ cậu coi bói hả?”
“Không có.” Văn Trạch Tài phủ định ngay, bởi ngày đó chính Hạ Chính Quốc đã dặn anh nhất định phải bảo mật chuyện anh ta đi coi bói.
Ôi chán thế, quản lý Vương ỉu xìu thất vọng, nhưng rồi anh ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần ngay, gấp gáp vẫy vẫy tay, thần thần bí bí thuật lại câu chuyện: “Mau mau, ngồi xuống đây tôi kể cho nghe. Tôi cũng mới hóng tin được từ chỗ anh bạn bên trấn trên thôi. Chuyện là thế này, hôm qua bà Hạ xô ngã cô con dâu đang bụng mang dạ chửa, chả rõ luýnh quýnh thế nào mà cái bụng chị Hạ đụng trúng cạnh bàn thế là máu đỏ tuôn ra xối xả. Cũng may hàng xóm láng giềng nghe tiếng kêu cứu nên kịp thời đưa thai phụ lên bệnh viện trên trấn.”
Văn Trạch Tài nhíu chặt mày, giờ này làm gì còn chị Hạ nữa, phải gọi là bạch hồ mới đúng chứ. Thôi kệ, ai cũng được, an nguy của đứa bé quan trọng hơn. Anh sốt ruột hỏi thăm: “Thế cái thai có giữ được không?”
Anh vẫn còn nhớ rõ, hôm đó chính miệng bạch hồ đã hứa sẽ bảo vệ giọt máu này của chị Hạ, giúp chị ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Quản lý Vương gật gù: “Giữ được, cái thai may mắn giữ được nhưng mà có chuyện này quỷ dị cực kỳ luôn.”
Ngay khi chị Hạ được đưa đi bệnh viện thì Hạ gia cũng liên tiếp xảy ra mấy chuyện kỳ quái. Đầu tiên là anh Hạ, thấy bảo vừa mới ra đồng cuốc được vài nhát thì anh ta tự bổ vào chân mình, đứt lìa cả chân. Tiếp theo là bà Hạ, chẳng hiểu cho gà ăn kiểu gì mà bị chúng mổ mù mắt, đã thế lại còn bị mái ngói rơi trúng đầu, cắt đứt lỗ tai, không bao lâu sau thì lăn đùng ra chết.
“Không chỉ có vậy, họ hàng thân thích Hạ gia cũng cùng chung số phận luôn. Lần lượt hết người nọ tới người kia va phải tai ương. Nói chung không chết thì bị thương, xui xẻo vô cùng tận. Người anh em, cậu nói xem, chuyện này có phải hết sức quỷ dị không?”
Vừa nói quản lý Vương vừa tự ôm lấy thây mình, liên tục chà sát hai cánh tay đã nổi đầy gai ốc vì sợ.
Văn Trạch Tài âm thầm thở dài trong lòng nhưng trên mặt không hề để lộ thái độ gì, anh nhàn nhạt buông một câu: “Nhân quả báo ứng!”
Ồ, quản lý Vương lập tức sán lại gần, nhìn Văn Trạch Tài đắm đuối: “Lời này của cậu chuẩn chỉnh, không lệch đi đâu tí nào! Tôi còn nghe bảo sau khi tỉnh dậy chị Hạ khóc lóc thương tâm lắm, nói cái gì mà trước đây Hạ gia hại thần hồ trên núi cho nên mới liên luỵ cô ấy đời này không sinh được con.”
Văn Trạch Tài cười lạnh, hồ ly đúng là hồ ly, khả năng diễn xuất quá ư thần sầu, nếu không có định lực mạnh e rằng khó thoát khỏi quỷ kế của ả ta lắm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ ngày hôm nay bạch hồ điền cuồng trả thù lên con cháu Hạ gia cũng là vì lời hứa của chú hai Hạ năm đó. Khi ấy, bạch hồ đau khổ tìm đến mong được chuộc chồng và đám con nhỏ. Thế nhưng chú hai Hạ yêu cầu phải lấy thịt thú rừng để trao đổi. Đương nhiên, bạch hồ không tin, bắt phải lập lời thề. Chú hai Hạ không ngần ngại lấy ba đời nhà họ Hạ ra thề, nếu hắn không tuân thủ ước hẹn thì con cháu Hạ gia sống không được tử tế, chết không chốn dung thân.
Sau khi sự việc xảy ra, bạch hồ điên cuồng gần như lật tung từng tấc đất cũng không tài nào tìm ra chú hai Hạ, vì thề nó liền dồn hết mọi thù hằn lên toàn bộ con cháu Hạ gia, đặc biệt là nhà Hạ Chính Quốc vì cha anh ta chính là người đã ra tay chém đứt đầu hắc hồ.
Thêm vào đó, hành vị ngược đãi của mẹ con Hạ Chính Quốc đối với chị Hạ càng khơi gợi sự oán hận trong lòng bạch hồ. Nguyên bản nó nghĩ con người chỉ nhẫn tâm với những loài vật khác, nhưng không ngờ với đồng loại, với thân bằng quyến thuộc mà cũng có thể táng tận lương tâm tới vậy.
Ngẫm nghĩ thế nào, Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Thế chị Hạ đã xuất viện chưa?”
“Haizz, mất tích từ tối qua rồi, hiện giờ sống chết như nào cũng không rõ nữa” Cảm khái xong, quản lý Vương liền ngồi phịch xuống ghế, quơ tay lấy quyển sách lên chăm chúc đọc tiếp.
Văn Trạch Tài tò mò liếc mắt sang, ồ, anh ấy có hứng thú với thể loại “chuyện lạ dân gian” từ khi nào thế, trước đây oai phong lẫm liệt vỗ ngực kêu không tin cơ mà?! Đúng là bó tay, Văn Trạch Tài cười cười, cầm giẻ lau tiếp tục công việc của mình.
Buổi tối về nhà, Điền Tú Phương cũng đồng thời nói về chuyện của Hạ gia, nét mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng khó giấu: “Bụng mang dạ chửa như thế thì có thể đi đâu được nữa, không biết chị ấy có an toàn không, lỡ đâu cũng bị hại thì sao?”
Ngay khi Văn Trạch Tài định trả lời thì bỗng nhiên một tràng cười the thé truyền thẳng vào ống tai anh. Tức thì, sắc mặt anh căng cứng, nghiêm túc căn dặn vợ: “Em ở yên trong phòng, bất kể nghe thấy gì cũng tuyệt đối không được bước ra ngoài.”
Dứt lời, anh lập tức cầm theo ba đồng xu và xấp giấy hoàng cốt tương đi ra sân.
Quả nhiên, “chị Hạ” cùng với cái bụng bầu lùm lùm đang ngồi vắt vẻo trên vách tường bao nhìn anh đầy kiều mị.
Văn Trạch Tài lạnh giọng nói: “Hừ, không sợ cái bụng đè chết ngươi sao?”
“Chị Hạ” tức giận trợn trừng mắt, nhưng rồi chị ta hơi cúi đầu, dịu dàng vuốt ve bụng mình, cất giọng đong đưa dụ dỗ: “Tiểu thầy tướng, người có muốn nhận con nuôi không?”
Thoạt đầu, Văn Trạch Tài hết sức sửng sốt, song ngay sau đó anh đã lập tức hiểu ra ý tứ của đối phương. Đang lúc anh tính hỏi cho rõ ràng thì bị bạch hồ nhanh nhảu cướp lời: “Thân thể này chỉ có thể chống đỡ được tới thời điểm sinh sản thôi. Sau đó ta phải trở về nguyên dạng bạch hồ. Ngặt một nỗi đám trẻ nhà ta cực kỳ bài xích loài người, thế nên ta không thể mang đứa bé này về động hồ ly được.”
“Tuy nhiên, ta đã đáp ứng với người phụ nữ này rồi…” nói tới đây, bạch hồ ngước đôi mắt long lanh ngập nước, bày ra vẻ mặt vô cùng tội nghiệp: “Gì thì gì người và hồ ly cũng là hai loài khác biệt. Ta cũng có cái khó của ta. Với lại ta chỉ hứa sẽ hạ sinh đứa nhỏ này, nhưng có hứa sẽ chăm lo, nuôi nấng đâu. Nói tới cùng trên người nó vẫn chảy dòng máu của Hạ gia, mà ta với Hạ gia đời đời kiếp kiếp không đội trời chung!”
Văn Trạch Tài nhíu chặt mày, đương nhiên anh không tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ này rồi: “Ta không thiếu con cái!”
Nghe thấy vậy, đáy mắt “chị Hạ” vụt lên tia thất vọng rồi chợt tắt: “Thôi vậy, xin lỗi vì đã quấy rầy!”
Nói đoạn, nó liền phóng vụt xuống bờ tường, chớp mắt đã ẩn mình vào đêm đen, không thấy tăm hơi.
Người đã đi rồi nhưng Văn Trạch Tài vẫn nhìn chằm chằm vào nơi bạch hồ vừa ngồi. Anh đánh mắt bao quát khắp chung quanh một lượt rồi đi tới góc sân nhặt cái lưỡi hái lên, dùng tờ giấy hoàng cốt tương cẩn thận bao lấy phần đầu, sau đó dứt khoát phi thẳng về phía bờ tường.
“Chít…ttttt….”
Gần như ngay tức khắc, một tiếng rít lạnh xương sống vang lên phá tan màn đêm tĩnh mịch!
Nương theo thanh âm sợ hãi đó là thân ảnh một con hắc hồ yếu ớt, rúm ró xuất hiện trên đầu bờ tường. Dường như trong tích tắc, bạch hồ đột ngột quay trở lại, nhanh như cắt hút linh hồn hắc hồ vào bụng mình.
Văn Trạch Tài trừng lớn mắt: “Quả nhiên ngươi dám…”
Dùng bụng người để nuôi hồ ly!
Bạch hồ hung dữ nạt lại: “Vốn dĩ ban đầu ta không có ý này. Nhưng ai bảo bà già khốn kiếp kia xô ta té, khiến cái thai bất đắc dĩ trở thành thai lưu. Đúng lúc chồng ta cần dưỡng hồn nên ta đành mượn nước đẩy thuyền thôi.”
Nói lươn lẹo vậy thôi chứ kỳ thực mục đích chính của bạch hồ là gửi nhờ linh hồn hắc hồ tại đầu tường nhà Văn Trạch Tài. Mỗi tháng vào đúng đêm trăng tròn nó sẽ tới đây giúp linh hồn hấp thụ linh khí của Văn Trạch Tài. Nhưng ngàn tính vạn tính không ngờ đối phương lại tinh khôn và giảo hoạt hơn cả hồ ly. Không những không mắc mưu mà còn có thể đánh bật linh hồn hắc hồ mà nó đã dày công che giấu trước đó.
Văn Trạch Tài lạnh mặt, gằn giọng tỏ thái độ phẫn nỗ: “Ngươi đã vi phạm lời hứa với chị Hạ. Nên nhớ, chị ấy không phải con cháu Hạ gia, cũng không có thù hằn gì với nhà ngươi hết. Nhưng vì để trả thù, ngươi đã lợi dụng chị ấy, cũng chính vì ngươi mà một người vô tội đã liên tiếp mất đi mấy đứa con, hứng chịu nỗi đau thấu trời xanh. Vậy mà cuối cùng sau khi xong việc của mình, ngươi đang tâm phủi tay bỏ đi, ngay cả tâm nguyện cuối cùng của người ta cũng không thèm hoàn thành.”
Vừa nói Văn Trạch Tài vừa rút thêm một tờ giấy hoàng cốt tương nữa.
Thấy vậy, bạch hồ nhanh chóng đạp chân phi thân lên nóc nhà. Bởi vì bây giờ đã khuya, trời tối đen như mực nên căn bản không ai có thể nhìn thấy nó.
Cảm thấy đủ an toàn, nó mới dừng lại, la lên oai oái: “Ta đã nói rồi, ta không phải cố ý mà lại!”
“Nếu không phải vì ngươi thì đứa bé kia sẽ không chết!” Đương nhiên còn lâu Văn Trạch Tài mới tin miệng lưỡi hồ ly. Hôm nay anh nhất định phải bắt được con bạch hồ xảo quyệt này. Tuy nhiên, ngay lúc Văn Trạch Tài định động thủ thì bất thình lình một lá bùa màu vàng từ trên trời rơi thẳng xuống, nó từ từ nở ra bằng bàn tay rồi thoắt cái biến thành tấm vải dài mười mét bao vây lấy người phụ nữ bụng bầu đang đứng lắc lư trên mái nhà. Bạch hồ sợ hãi không kịp kêu lên tiếng nào đã vội vàng hiện nguyên hình rồi nhanh chân tẩu thoát.
Giờ đây thân thể chị Hạ chỉ còn là cái xác không hồn, nó nghiêng ngả hai giây rồi rơi tự do từ trên mái nhà xuống đất.
Thấy vậy, Văn Trạch Tài vội vàng lao tới toan đỡ lấy. Thế nhưng tay anh chưa kịp đụng vào vạt áo chị Hạ thì một trận cười khẽ truyền tới mang theo tiếng gió như có như không: “Ngươi không đón được đâu!”
Văn Trạch Tài giật mình, vội khựng bước chân, thận trọng nheo mắt dõi theo cái bóng đen không biết từ nơi nào vụt tới, nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể chị Hạ rồi lao vút đi như thể hoà tan vào trong màn đêm đen kịt. Trước khi hoàn toàn biến mất, bóng đen đó để lại một câu: “Ngươi yên tâm đi, người phụ nữ này vẫn còn một phần hồn, ta có thể cứu được mạng cô ấy, chỉ tiếc rằng đứa trẻ trong bụng không thể giữ nổi.”
Giọng nói này rõ ràng là của một nam thanh niên còn khá trẻ tuổi….Văn Trạch Tài vô thức đưa hai tay lên dụi mắt, má ơi, hôm nay có duyên chạm mặt cao nhân à? Tuy rằng Văn Trạch Tài rất ghét đạo sĩ nhưng không thể phủ nhận một điều, bản lĩnh người này vô cùng đáng gờm. Có thể nói anh ta là một trong những người hiếm hoi khiến Văn Trạch Tài phải thực lòng nể phục!