Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 45: Khâu đội trưởng

Chương 45: Khâu đội trưởng


Khâu đội trưởng nheo mắt đánh giá người thanh niên mang tướng mạo xảo quyệt đang hớn hở bước tới. Ông nhướng mày cười: “Cậu là thanh niên trí thức Triệu?”
“Vâng vâng, tôi chính là Triệu Ái Quốc đây ạ. Hân hạnh được diện kiến Khâu đội trưởng!” Triệu Ái Quốc liên tục gật đầu, thậm chí còn nồng nhiệt bắt lấy tay vị lãnh đạo trước mặt.
Tất nhiên, Khâu đội trưởng không cự tuyệt, ông chỉ nhếch mép cười, tuỳ ý để cậu ta muốn làm gì thì làm.
Phía dưới, toàn bộ thôn dân đều rơi vào trạng thái sững sờ pha lẫn mông lung, không ai hiểu vì sao một người nhân phẩm đồi bại, cặp kè trai gái, vào tù ra tội mà lại được tuyên dương công khai trước bàn dân thiên hạ?
Những tiếng nghị luận bắt đầu râm ran vang lên không ngớt:
“Đợt trước rõ ràng Triệu Ái Quốc với Hà Ngọc Lan bị chính hồng vệ binh bắt vào tù mà, sao giờ lại quay ngược khen ngợi nhỉ? Rốt cục là có chuyện gì? Khó hiểu thật đấy!”
“Ừ, lại còn được đội trưởng Khâu đích thân đứng ra tuyên dương nữa chứ. Không hiểu Triệu Ái Quốc đã lập được công trạng gì cho đất nước?”
“Công nhận tò mò thật đấy, đến tột cùng là sao nhỉ, sao không tuyên bố luôn đi, cứ lấp la lấp lửng làm sốt hết cả ruột!”
Đứng lẫn trong đám đông đang túm tụm say mê bàn luận, Dương Diễm Cúc và Hà Ngọc Lan chỉ biết ngây ngẩn đực mặt kinh ngạc. Hơn ai hết, hai người họ hiểu rõ nhân cách con người Triệu Ái Quốc đến đâu. Vì thế chuyện đang xảy ra trước mắt quá mức hoang đường, không thể tin được!
Đúng lúc này, Khâu đội trưởng gào rống lên: “Trật tự! Tất cả trật tự!”
Tức thì tiếng ồn ào im bặt, mọi người chăm chú nhìn lên khán đài.
Kế đến, Khâu đội trưởng yêu cầu Triệu Ái Quốc đứng sang một bên, sau đó ông ta đĩnh đạc cất lời: “Bây giờ, bổn đội trưởng ta chính thức khen ngợi đồng chí Triệu Ái Quốc đã dũng cảm biết nhận sai, mạnh dạn tự thú toàn bộ lỗi lầm mình đã gây ra từ khi đặt chân xuống đội sản xuất Lợi Hoà cho đến nay. Cậu ấy đã chủ động viết thư tố giác chính mình…. Đây là một thái độ thành khẩn vô cùng đáng quý…”
Nghe tới đoạn này, nụ cười trên môi Triệu Ái Quốc tức khắc cứng đờ ra, còn Hà Ngọc Lan thì bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trống ngực thi nhau đập loạn xạ, bỗng dưng cô có một linh cảm cực kỳ xấu….
Tiếng Khâu đội trưởng đều đều vang lên: “Đây là thái độ thành khẩn, dám làm dám chịu vô cùng đáng quý, khiến bản thân tôi bội phục vô cùng. Trước khi áp giải đồng chí Triệu đây vào đại lao, xin mời đồng chí hãy đọc to đơn tố cáo này một lần, để toàn thể bà con có mặt ở đây làm chứng cũng như góp phần giám sát cậu trong quá trình hoàn lương sau này. Giờ bà con hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt động viên tinh thần đồng chí Triệu đi nào!”
Ủa, vậy cuối cùng không phải tuyên dương khen thưởng mà là phê bình khiển trách à? Sự việc chuyển biến quá nhanh quá bất ngờ khiến đám đông cứ ngớ cả người ra, họ bất tri bất giác đồng loạt vỗ tay theo yêu cầu.
Và khi tiếng vỗ tay rào rào vang lên cũng là lúc Triệu Ái Quốc tái xanh tái dại, hai tai ù đi, chân tay run lẩy bẩy như thể sắp gục tới nơi.
Phía dưới, Triệu Đại Phi cười như địa chủ được mùa, phấn khởi chồm qua người nọ rồi lại với sang người kia tán phét: “Chắc lần trước hắn ta ngồi tù chưa đã ghiền, thế nên mới một lần liệt kê hết tất cả mọi lỗi lầm để mong sao được vào đó lâu lâu một chút. Haha, phen này thoả ước nguyện rồi nhá, tha hồ mà bóc lịch mỏi tay!”
Những người khác cũng theo đó nhao nhao bày tỏ quan điểm:
“Hắn ta bị ngốc à? Người khác giấu còn không kịp, đằng này lại tự mình khai ra?”
“Phải đấy, sống bao năm trên đời đây là lần đầu tiên tôi thấy một người tự tố giác chính mình. Thật là chả biết nên khóc hay nên cười nữa!”
“Xét về mặt nào đó thì Triệu Ái Quốc cũng đáng mặt đàn ông đấy chứ. Liệu mấy ai có sức chơi có sức chịu như anh ta?!”
Lắng tai nghe những lời nghị luận liên tục nổ ra từ tứ phía, Điền Tú Phương ngờ ngợ quay sang nhìn anh chồng nhà mình. Tuy anh ấy không nói năng gì nhưng khoé miệng hơi cong, đáy mắt lấp lánh ý cười chứng tỏ tâm tình đang rất tốt.
Đúng lúc này, trên đài lại vang lên tiếng thúc giục của Khâu đội trưởng: “Đồng chí Triệu, còn đứng tần ngần ra đó làm gì. Mau đọc đi chứ!”
Vừa nói ông vừa huơ huơ tờ đơn tố cáo trước mặt đối phương. Triệu Ái Quốc sợ hãi cùng cực nhưng vẫn nghiến răng nghiến lời khẳng định: “Cái này không phải do tôi viết!”
Bởi vì ở dưới đang ồn ào như cái chợ vỡ mà Triệu Ái Quốc nói lí nhí trong họng nên hầu như chẳng ai nghe thấy. Tuy nhiên Khâu đội trưởng lại nghe rõ mồn một vì ông đứng gần hắn ta nhất.
Nhận thấy sự không hợp tác từ phía Triệu Ái Quốc, tức thì nụ cười trên môi Khâu đội trưởng tắt ngúm, ông nghiêm giọng cảnh cáo: “Tôi không cần biết, tôi chỉ biết rằng trên này ghi rõ rành rành tên họ của cậu. Hơn nữa trong đây liệt kê rất rõ lúc mới vào ký túc xá thanh niên trí thức cậu đã làm cái gì, khi nhậm chức giáo viên cậu đã làm cái gì, thậm chí chuyện bị đuổi khỏi trường học cũng được kể rất chi tiết tỉ mỉ. Những chuyện bí mật như này không phải chính đương sự thì liệu rằng ai có thể biết rõ? Bây giờ cậu cãi chày cãi cối không phải mình viết, thế cậu chỉ ra đi là ai đã viết tờ đơn tố cáo này?”
Từng nội dung trong tờ giấy chẳng khác nào những cái gai nhọn lần lượt cắm thẳng vào tử huyệt của Triệu Ái Quốc. Đích thực hắn đã làm rất nhiều chuyện khuất tất thế nhưng lần nào cũng kín kẽ và sạch sẽ, tuyệt đối không lưu lại dấu vết. Thế quái nào lại có kẻ lùng ra được nhỉ?
Thấy sắc mặt Triệu Ái Quốc lúc xanh lúc trắng, trên trán không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh, Khâu đội trưởng cũng đại khái đoán được phần nào, hoá ra không phải thằng nhãi này tự tố giác mà là có một người khác đứng sau màn. Thế nhưng ai làm không quan trọng, quan trọng là bắt đúng người đúng tội. Hơn nữa hôm nay ông đã rầm rộ kéo quân đến, sao có thể tay không trở về.
Vậy nên Khâu đội trưởng lập tức ra hiệu cho hai tay vệ binh trực tiếp bắt trói Triệu Ái Quốc lại. Suốt cả quá trình, Triệu Ái Quốc không hề kêu la mà cứ ngây ngốc như người mất hồn, mặc kệ cho ai muốn làm gì thì làm.
Xong đâu đó, Khâu đội trưởng mới hướng xuống dưới khán đài, tươi cười lên tiếng: “Chả là đồng chí Triệu có chút ngượng ngùng thế nên để tôi thay mặt đồng chí ấy đọc cho mọi người nghe vậy.”
Ngừng một nhịp lấy hơi, ông dõng dạc đọc to: “Từ nhiều năm trước tôi đã có mối quan hệ ngoài luồng, cụ thể là ngoại tình với Hà Ngọc Lan. Chính điều này đã khiến tôi hổ thẹn vô cùng vì không làm tròn trách nhiệm với vợ và hai đứa con nhỏ. Ngoài ra tôi còn có lỗi với mẹ của Đông Tử, tôi không nên ép buộc người ta phải đút lót thì mới cho con cô ấy đi học. Tôi đã làm sai đạo đức cơ bản của nhà giáo. Tôi thành thật xin lỗi…”
Đúng lúc này, mẹ Đông Tử oà lên khóc nức nở. Bởi vì chồng cô ấy mất sớm, mẹ goá con côi nương tựa vào nhau cho nên chỉ biết nuốt ấm ức vào trong, đến tận hôm nay mới có cơ hội giãi bày: “Tên súc sinh này một hai bắt tôi phải đưa cho hắn năm đồng, bằng không nhất quyết không cho Đông Tử nhà tôi đi học.”
Lâu lâu mới được dịp, Triệu Đại Phi không ngại đổ thêm dầu vào lửa, cậu chép miệng thở dài: “Haizz, cũng may cô ấy nhan sắc bình thường, chứ không chắc sớm đã bị Triệu Ái Quốc…”
Quả nhiên lời còn chưa dứt, đám đông đã lại ồ lên bàn tán xôn xao.
Thấy tình thế càng lúc càng bất lợi, Triệu Ái Quốc kịch liệt giãy giụa: “Không, không phải tôi viết, thực sự không phải tôi viết. Là ai, là ai đang tâm hãm hại tôi?”
Khâu đội trưởng tức giận quát: “Câm mồm, tôi còn chưa đọc xong ai cho cậu nói chen vào?”
Uất ức lia mắt xuống phía dưới, Triệu Ái Quốc liền phát hiện Hà Ngọc Lan đang lén la lén lút định chuồn. Ngay lập tức hắn gào toáng lên: “Hà Ngọc Lan, tại sao cô lại hại tôi?”
Bất thình lình bị chỉ mặt điểm tên, Hà Ngọc Lan giật bắn mình, hấp tấp giải thích với đám đông đang nhìn mình chằm chằm: “Không có, tôi không làm gì cả, không phải tôi…”
Tiếc rằng, trong mắt Triệu Ái Quốc, hành động này của cô ta chính là chột dạ, là lấp liếm, thế nên hắn gằn giọng chửi: “Con tiện nhân khốn kiếm này. Mày nghĩ mình sạch sẽ lắm chắc? Cả mày lẫn thằng chó Đỗ Lập An đều không phải hạng tử tế tốt đẹp gì. Đừng tưởng tao không biết cái bản mặt thối tha của lũ chúng mày.”
Đứng ở hàng cuối, Văn Trạch Tài ung dung khoanh tay trước ngực, nhàn nhã xem kịch hay. Cuối cùng thì Triệu Ái Quốc cũng xé toạc mặt nạ, sống thật với bản chất con người mình rồi.
Bắt được trọng điểm, Khâu đội trưởng nghiêm giọng ra lệnh: “Trói Đỗ Lập An và Hà Ngọc Lan lên đây cho tôi.”
Chỉ thị vừa dứt, lính vệ binh lập tức tràn xuống, khống chế và áp giải hai người bọn họ lên khán đài trong tích tắc.
Đỗ Lập An cố giữ bình tĩnh, cắn răng cãi: “Triệu Ái Quốc, anh đừng có ngậm máu phun người. Đỗ Lập An tôi sống ngay thẳng đường hoàng, anh đừng tưởng nói bừa mấy câu vớ vẩn là có thể vu vạ cho tôi.”
Ai ngờ Triệu Ái Quốc phá lên cười chua chát: “Mày nghĩ tao ngu hay sao mà không biết mình bị cắm sừng bao năm nay. Con tao mà lại giống mày như đúc à. Thằng chó, tao không bị mù nhá!”
Thông tin này quá mức chấn động khiến toàn thể những người có mặt đều phải ồ lên bàng hoàng thảng thốt còn Dương Diễm Cúc thì chết điếng, ngây dại đứng như trời trồng.
Khâu đội trưởng cười cười nhìn sang Điền đội trưởng lúc này đã đen mặt vì tức giận và xấu hổ: “Ông xem mà quản lý người của mình cho tốt đi, ai lại để đám thanh niên trí thức làm loạn như thế bao giờ. Thôi, nể tình hai ta quen biết đã lâu, tôi sẽ không mang việc này nói với trấn trưởng. Nhưng ông cũng phải xem lại đi, chứ tình trạng như này không ổn chút nào. Lãnh đạo mà biết là ông mệt dài dài đấy.”
Chuyện đã đến nước này, dù có bị người khác cười nhạo hay giáo huấn thì cũng phải cắn răng mà chịu thôi. Cuối cùng, ông Điền chỉ có thể nói vài lời: “Là do tôi quản lý không nghiêm. Tôi sẽ chấn chỉnh lại.”
Phía bên kia, ba người Triệu Ái Quốc, Đỗ Lập An và Hà Ngọc Lan đang cãi cọ um xùm. Khâu đội trưởng quát họ im miệng rồi hướng xuống dưới khán đài, tiếp tục nói: “Mọi người trật tự, tôi vẫn còn một chuyện nữa cần tuyên bố có liên quan tới Văn thanh niên trí thức, Văn Trạch Tài.”
Trời đất, chưa hết nữa à, mọi người sôi nổi dựng lỗ tai lắng nghe.
Bỗng dưng chồng bị gọi tên, Điền Tú Phương run bắn, bất tri bất giác bấu chặt lấy tay anh. Nhận ra sự khẩn trương của vợ, Văn Trạch Tài hơi nghiêng đầu thì thầm trấn an: “Em đừng lo, kịch vui vẫn còn đang tiếp diễn, em cứ yên trí xem đi.”
Trên khán đài, Khâu đội trưởng cất giọng sang sảng: “Triệu Ái Quốc vì trả thù Văn thanh niên trí thức nên đã cố ý nguỵ tạo thư tín, mạo danh Văn Trạch Tài gửi thư cho một cô gái là hàng xóm cũ của nhà cậu ấy ở trên thành phố. Hiện tại cô gái kia đang hỗ trợ sản xuất tại thôn Xương Bình. Sau khi nhận được thư giả mạo, cô gái kia đã lầm tưởng Văn Trạch Tài có tình ý với mình….”
Đến đây, mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hãi hùng quay sang nhìn nhau. Ôi trời, thật là âm hiểm quá mức!
“Vốn dĩ theo như kế hoạch, Triệu Ái Quốc định đợi Văn thanh niên trí thức viết thư hồi âm cho cô gái kia sẽ lập tức mang bằng chứng tới tố cáo với Điền đội trưởng. Nhưng kết quả lại khác xa với những gì Triệu Ái Quốc dự tính, Văn thanh niên trí thức không hề hồi đáp mà ngược lại, nhận được phong thư nào cậu ấy liền đem về trình báo với vợ. Thế nên hôm nay, tại nơi này, tôi nhiệt liệt biểu dương Văn thanh niên trí thức là một người chồng người cha mẫu mực, bên cạnh đó còn là một công dân ngay thẳng, chính trực. Vỗ tay!”
Ngay tức khắc, tiếng hoan hô rào rào vang lên.
Văn Trạch Tài cố tình lộ ra bộ dáng vừa mừng vừa lo, anh gãi gãi đầu, tươi cười nói: “Hèn chi tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao vị nữ đồng chí kia lại có địa chỉ của mình. Hoá ra mọi chuyện là như vậy. Cám ơn Khâu đội trưởng đã tìm hiểu và làm rõ giúp tôi. Xin chân thành cám ơn ngài.”
“Ơn huệ gì!” Khâu đội trưởng cười hề hề rồi chỉ vào Triệu Ái Quốc: “Tôi không làm gì cả, tất cả là do Triệu Ái Quốc tự mình khai đấy chứ.”
Bỗng nhiên, Hà Ngọc Lan hét lên thất thanh: “A…a…a…”
Thì ra Triệu Ái Quốc nhân cơ hội không ai để ý, liền chồm sang cắn mạnh vào tai Hà Ngọc Lan.
Mấy người vệ binh đứng gần đó vội vàng chạy tới mạnh mẽ kéo người ra. Quanh miệng Triệu Ái Quốc vẫn còn nhuốm đỏ máu tươi, hắn nghiến răng nghiến lợi tru tréo: “Con tiện nhân đáng chết này, những chuyện này chỉ có tao và mày biết. Không phải mày nói ra thì còn ai vào đây nữa hả?”
Tiếc rằng, Hà Ngọc Lan đang mải khóc rống lên vì đau, chẳng thèm quan tâm Triệu Ái Quốc lảm nhảm chửi bới gì.
Hiện trường bỗng chốc nháo loạn ầm ĩ, Khâu đội trưởng phất tay phân phó lính áp giải ba tên tội phạm lên trấn trước, sau đó mới quay sang bàn việc cùng Điền đội trường: “Đích thực Dương Diễm Cúc tác phong không đoan chính, đáng lẽ phải bị lôi đi giễu phố, đấu tố công khai. Nhưng xét thấy hoàn cảnh cô ta cũng tội nghiệp, bây giờ cả chồng lẫn tình nhân đều ngồi tù rồi, cô ấy còn phải chăm sóc một nách hai con nhỏ. Thôi thì giơ cao đánh khẽ, tha cho cô ta vậy, tuy nhiên bắt buộc phải cải tạo lao động.”
Điền đội trường gật gù: “Tôi hiểu rồi.”
“Điều cô ta tới chuồng bò lao động một năm đi”, dứt lời Khâu đội trưởng bảo Điền đội trưởng thông báo cho thôn dân giải tán, mọi chuyện đến đây kết thúc.
Đợi mọi người lục tục rời đi, Khâu đội trưởng liền vẫy vẫy tay ngụ ý gọi Văn Trạch Tài lại.
Ồ có biến à! Đáy mắt Văn Trạch Tài chợt loé song anh vẫn bình tĩnh kêu vợ trở về trước, còn mình tủm tỉm tiến lên vài bước: “Khâu đội trưởng.”
“Văn thanh niên trí thức!” Khâu đội trưởng híp mắt cười khẽ, “có rảnh trò chuyện một lát không?”
Văn Trạch Tài lịch sự đáp lời: “Đương nhiên có thể!”
Nói đoạn hai người đi tới một chỗ yên tĩnh, Khâu đội trưởng dừng bước, cười nhưng không cười thủng thẳng nói: “Một mũi tên cùng lúc trúng ba con nhạn. Đúng là không tầm thường tí nào nha!”
“Khâu đội trưởng quá khen, nếu không nhờ có ngài đứng ra cầm cân nảy mực thì mũi tên của tôi cũng không thể bắn ra được.” Văn Trạch Tài ngoài cười nhưng trong không cười, quả nhiên là lão cáo già, mắt nhìn cũng sắc bén đấy!
Tiếp theo, Khâu đội trưởng mới bắt vào chuyện chính: “Nghe nói, Văn thanh niên trí thức rất giỏi coi bói đoán mệnh. Không biết ngày mai tôi có diễm phúc mời cậu tới tệ xá uống ly trà nhạt không?”
Văn Trạch Tài hoà nhã đáp: “Có thể tới nhà Khâu đội trưởng thưởng trà là vinh dự của tôi. Tất nhiên tôi luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
Đạt được mục đích, Khâu đội trưởng cười ha hả rời đi.
Đứng tại chỗ, Văn Trạch Tài cũng thu hồi nét cười, nheo mắt nhìn theo đồng thời lâm vào trầm tư.
Lát sau, ông Điền tiến lại gần hỏi: “Vừa rồi ông ta nói gì với con thế?”
“Ông ấy muốn đoán mệnh.”
“Đoán mệnh?” Trên mặt Điền đội trưởng hiện rõ vẻ cảnh giác, ông cau chặt mày “Con người này lòng dạ hẹp hòi, nham hiểm, chắc chắn không tin vào bói toán. Chỉ sợ Tuý Ông chi ý bất tại tửu!” (1)
“Hả? Cha mà cũng nói những lời này á?” Nhất thời Văn Trạch Tài hết sức sửng sốt bởi trước giờ cha rất hiếm khi phán xét người khác
Điền đội trưởng im lặng khe khẽ thở dài, dường như không muốn nhắc tới những chuyện đã qua.
===
Chú Thích:
(1) “Tuý ông chi ý bất tại tửu” hay “ý của Tuý Ông không phải ở rượu” là một thành ngữ Hán việt muốn ám chỉ ý không ở trong lời nói mà ẩn chứa một dụng ý khác.
Nguồn gốc biệt hiệu “TUÝ ÔNG” CỦA U DƯƠNG TU
u Dương Tu 欧阳修 , tự Vĩnh Thúc 永叔 , người Lư Lăng 庐陵 (nay là Cát An 吉安 Giang Tây 江西 ), văn học gia nổi tiếng thời Bắc Tống, một trong “Đường Tống bát đại gia” 唐宋八大家 (1), tản văn, thơ, từ của ông đều có thành tựu rất cao.
u Dương Tu có một biệt hiệu nổi tiếng đó là “Tuý Ông” 醉翁 , biệt hiệu này đã theo tác phẩm Tuý Ông đình kí 醉翁亭 记 của ông mà vang danh khắp nơi. Biệt hiệu này được đặt ra khi u Dương Tu tham gia cuộc cải cách chính trị của Phạm Trọng Yêm 范仲淹 gặp phải thất bại bị biếm trích làm Thái thú Trừ Châu 滁州 . Sau khi đến Trừ Châu, ông thường du lãm núi Lang Nha 琅琊 nơi có phong cảnh tươi đẹp. Vị tăng trụ trì chùa Khai Hoá 开化 trên núi là Trí Nhân 智仁 đã xây cho ông một cái đình nhỏ nơi chân núi. u Dương Tu vô cùng vui thích thường cùng đồng liêu đến đó uống rượu ngâm thơ, xử lí chính sự, nhưng tửu lượng của u Dương Tu có hạn, thường ẩm thiểu triếp tuý, nhi niên hựu tối cao, cố tự hiệu viết Tuý Ông dã. 饮少辄醉 , 而年又最高 , 故自号曰醉翁也 (2) . Trong bài thơ Tặng Thẩm Tuân 赠沈遵 , ông cũng nói rằng:
Ngã thời tứ thập do cường lực
Tự hiệu Tuý Ông liêu hí khách
我 时四十犹强力
自号醉翁聊 戏 客
(Ta lúc bốn mươi tuổi hãy còn sức khoẻ
Tự đặt cho mình hiệu Tuý Ông để vui với khách)
Đình nhỏ đó nhân đó mà có tên là “Tuý Ông đình” 醉翁亭 . Chung quanh nhã hiệu “Tuý Ông”, u Dương Tu còn để lại cho mọi người một câu nổi danh thiên cổ:
Tuý Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian
醉翁之意不在酒 , 在乎山水之 间
(Ý “say” trong tên hiệu đó không phải vì rượu mà say vì sơn thuỷ)
Tuý Ông đình kí 醉翁亭 记 là thiên tản văn nổi tiếng, văn bút trôi chảy, ngôn ngữ giản dị trong sáng. Về sau, Tô Thức 苏轼 một vị văn học đại gia khác thời Bắc Tống, theo lời mời của Tri châu Trừ Châu lúc bấy giờ là Vương Chiếu 王 诏 đã viết lại Tuý Ông đình kí, đồng thời cho khắc vào bia đá, dựng bên trong đình Tuý Ông. Nói đến tấm bia này có liên quan đến một câu chuyện lịch sử. Năm Sùng Ninh 崇宁 nguyên niên đời Tống Huy Tông, tức năm 1102, Tô Thức sau khi qua đời không lâu bị khép vào “Nguyên Hựu đảng tịch” 元祐党籍 (3). Kẻ địch về chính trị của ông thừa cơ dâng thư lên triều đình, nói Tô Thức là mua danh bán tiếng, thư hoạ khắc chữ khắp nơi, thực là bất trung. Huy Tông lập tức xuống chiếu lệnh phải huỷ bỏ tấm bia. Tri châu Trừ Châu nghe được tin, ngay trong đêm sai người đem giấu tấm bia. Lúc bấy giờ, nếu chuyển đi xa sợ mọi người trông thấy báo lại triều đình sẽ mắc tội khi quân, vì thế có người đã nghĩ ra một cách, dỡ mấy phiến đá ở chiếc cầu gần đó, đem tấm bia lắp vào. Khi quan viên kinh thành đến Trừ Châu, thấy sự việc đã như thế, đành thôi. Về sau, vụ Tô Thức được sửa sai, mọi người đem tấm bia đó đặt lại trong đình Tuý Ông. Đoạn lịch sử này không chỉ khiến tấm bí tăng thêm màu sắc truyền kì, mà còn khiến cho đình Tuý Ông càng thêm nổi tiếng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất