Chương 18. Người anh em 1
Đến chạng vạng, bầu trời sương xám mênh mông, lúc này gió bắc càng thêm tàn phá thấu xương. Bấy giờ không có một loạt tòa nhà cao tầng đứng thành hàng, không có hiệu ứng đảo nhiệt đô thị, ngày đông trong Thượng Hải vô cùng lạnh giá.
Không có tuyết rơi, gió thổi vào mặt dường như muốn thổi nứt cả da thịt và xương.
Trên đường người đi lại càng ngày càng ít.
Triển Ngải Giai bất đắc dĩ bưng một chậu quần áo dơ ra cửa, có lẽ là sợ cô ta giặt không sạch, Triển Ngải Bình giống như giám công cứ thế đi theo sau lưng cô ta.
—— Trời đã sắp tối, có điên mới đi giặt quần áo.
Trời lạnh như thế này, buổi tối cũng không có người muốn ra ngoài, bên trong bếp lò của mỗi nhà đều đốt lửa, nấu nước nóng nổi bong bóng bụp bụp, gió lạnh mặc dù rét nhưng thỉnh thoảng lại mang theo mùi thơm của cơm nước.
Hai chị em các cô ra ngoài, trên hành lang có người, lần này không gặp tên đàn ông Trần Gia Bảo mà là mẹ của anh ta, bà cụ Trần.
Bà cụ đến từ nông thôn, nói tiếng phổ thông không đúng chuẩn, tiếng Thượng Hải cũng không nói tốt, nhưng là một người nhiệt tình, thấy người chung quy phải nói hai câu.
"Định làm gì thế?" Bà ta hỏi.
Triển Ngải Giai lập tức nói: "Chị cháu bảo cháu đi giặt quần áo giúp chị ấy, bác gái bác phân xử thử xem, chị ấy là người lớn rồi, còn muốn đứa em gái như cháu đi giặt quần áo giúp chị ấy."
Bà cụ Trần ai u một tiếng: "Bảo cháu đi giặt quần áo à?"
Triển Ngải Bình ở bên cạnh ôm ngực nói: "Em gái cháu lớn rồi, đến tuổi kết hôn, cũng nên học cách quán xuyến nhà cửa, mẹ của con bé bảo con bé học giặt quần áo, bác, nhà bác có giặt không, để con bé giặt luôn cho."
Trong mắt bà cụ Trần hiện lên sự vui vẻ, trời rất lạnh, không nhà nào chịu giặt quần áo: "Thật sự cảm ơn cháu. Có đó, bọn bác có quần áo muốn giặt, đứa em gái này của cháu nên học nhiều một chút."
Bà cụ là người khôn khéo, có lợi không chiếm thì phí, dù cho không có quần áo cũng phải lấy ra mấy bộ quần áo để cho cô ta giặt.
Con mắt Triển Ngải Giai trợn lên như chuông đồng.
Triển Ngải Bình nói: "Bác à, bác đến trông coi em cháu giặt nhé, nó đến Thượng Hải muốn tìm chồng, cũng không biết làm việc, người ta nào thấy được chứ. Hồi trước bác dạy con dâu bác rất tốt, tiện thể dạy dỗ em cháu luôn."
"Cháu chọn đúng người rồi đó, đám con gái yếu ớt chúng nó, giặt quần áo không sạch, bác bảo đảm, chắc chắn sẽ dạy con bé giặt thật sạch, nó giặt không sạch bác sẽ bắt nó giặt lại."
Triển Ngải Bình gật đầu.
Triển Ngải Giai quả thực muốn điên rồi. Bà cụ Trần là mẹ chồng cay nghiệt, lúc trước còn chê đứa con dâu thành phố của bà ta, mỗi ngày giảng đạo, lần này thế mà bà ta lại đứng chung phe với Triển Ngải Bình.
"Bác, chị cháu sắp kết hôn rồi, chị ấy mới là người nên học một vài cách làm sao hầu hạ chồng."
Bà cụ Trần quay vào nhà cầm ba thau quần áo to. Quần áo của cả nhà già trẻ bọn họ gom góp lại. Lúc này ở hành lòng phòng rửa mặt không có ai, sáu vòi nước đều trống không, không ai dùng, thau đồ của bà ta chiếm một loạt.
Bà cụ Trần vui sướng: "Giờ này không có ai, giặt giũ thuận tiện, cháu gái Triển, cháu mau giặt đi."
"Chị cháu đã tìm được chồng, sao cháu có thể so với chị cháu được? Cháu không tìm được chồng mới nên thể hiện ra sự hiền lành, khả năng của mình thì mới dễ tìm chồng."
Bà cụ Trần là người nhạy bén, nhà hàng xóm do ai làm chủ bà ta không thể không biết.
Đầu óc bà ta có bệnh mới đi chọc giận Triển Ngải Bình.
Làm người mà, chỉ muốn bắt nạt kẻ yếu! Cứng đối cứng, cẩn thận trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lấy lòng Triển Ngải Bình mới có thể đi theo bên cạnh chiếm hời, uống một hớp nước nóng.
"Trời lạnh như thế, cháu mau mau giặt đi. Cháu gái, cháu không học đại học nhỉ?"
"Cháu cũng không nghĩ thử xem bàn tay của chị cháu là tay gì, tay cháu là tay gì? Chị cháu tuổi còn trẻ, là sinh viên đại học, làm giảng viên, con bé rất ưu tú, rất lợi hại, tay con bé vô cùng quý giá."
"Cháu nên học tập chị cháu đó!"