Chương 20. Người anh em 3
Chào hỏi với không ít người nhìn quen mắt xong, Triển Ngải Bình gặp một nữ bác sĩ tóc ngắn ngang vai, người kia vừa thấy cô, lập tức kéo dài ngữ điệu: "Ơ, khách quý đến."
Nữ bác sĩ này là Tiết Ngưng Giai, lúc trước chung một tổ với cô, luôn bị cô đè đầu, hai người nhiều lần xảy ra tranh chấp, sau này Triển Ngải Bình rút lui, vị trí trợ lý của thầy Tôn để lại cho cô ta.
"Triển Ngải Bình, cô không phải làm giảng viên sao, không phải muốn kết hôn sao? Không ở nhà đàng hoàng làm một cô dâu lại chạy tới bệnh viện làm cái gì?"
Triển Ngải Bình lạnh lùng nói: "Cô cho Hạ Minh Chương nhìn thấy ảnh của tôi?"
Tiết Ngưng Giai vốn còn đắc ý thoáng hiện vẻ mặt hoảng hốt, cô ta không ngờ tới vậy mà Triển Ngải Bình lại biết chuyện này rồi. đúng vậy, Hạ Minh Chương là họ hàng xa của cô ta, người này có chút tài hoa, nhưng là một tên dối trá còn có... chủ nghĩa đàn ông, Triển Ngải Bình có vẻ ngoài đẹp đẽ, còn là con gái liệt sĩ, xuất thân tốt, Hạ Minh Chương vừa gặp quả nhiên để ý.
"Chát!" Triển Ngải Bình tát cô ta hai cái, hai cái tát này cô dùng hết toàn lực, Tiết Ngưng Giai bị cô đánh mà ngơ ngác, khóe miệng rướm tơ máu.
"Cô... Cô dám đánh tôi ở bệnh viện!"
Triển Ngải Bình cười lạnh nói: "Cô tìm thứ khốn khiếp như thế đến gần tôi?"
"Thủ đoạn bỉ ổi."
"Tôi sẽ nói đầu đuôi mọi chuyện cho thầy Tôn."
"Không không không không... Triển Ngải Bình, tôi van xin cô, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi cũng không dám chọc giận cô nữa, nếu không thì cô đánh tôi cho hả giận đi." Lúc này Tiết Ngưng Giai đã sợ đến hoang mang, cô ta không biết Triển Ngải Bình đến tột cùng biết bao nhiêu rồi. Cô ta cho rằng ngày hôm nay Triển Ngải Bình tới bệnh viện chính là vì chuyện này.
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thế nhưng Triển Ngải Bình ưu tú, cô là con gái liệt sĩ, nếu cô làm ầm lên ở bệnh viện, lộ ra chuyện lúc trước thì cô ta tiêu đời mất.
"Nếu không, tôi bồi thường cho cô, cô nói con số đi, cô bỏ qua cho tôi, tôi muốn ở lại Thượng Hải, tôi thật sự muốn ở lại bệnh viện. Triển Ngải Bình, van cầu cô."
Triển Ngải Bình nhìn cô ta, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: "Tiết Ngưng Giai, cô là một bác sĩ giỏi, cô cút đi, sau này chớ xuất hiện ở trước mặt của tôi."
Tiết Ngưng Giai gánh vị trí của cô, không nói tới điều này thì sau này cô ta sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa nổi tiếng, cứu không ít người.
Tiết Ngưng Giai vừa nghe lời này, vội vội rời đi, cô ta chỉnh lại tóc tai một chút, đeo khẩu trang và mũ, sợ bị người nhìn thấy.
May là chỗ các cô nói chuyện ở trong góc bệnh viện, không có mấy người nghe thấy.
Triển Ngải Bình nhìn bóng lưng cô ta rời đi, bỗng dưng có chút khổ sở, cô vốn muốn đến tìm Cố Thịnh nhưng lại gặp Tiết Ngưng Giai, nhớ tới những quá khứ hoang đường lại buồn cười.
Khi còn bé mọi người đều nói cô thông minh, trên thực tế cô lại vô cùng ngu xuẩn, ngây thơ, đơn giản và kích động. Khi còn bé lúc nào mẹ cũng dạy bảo cô, phải như một người đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, tuy rằng cô vâng lời mẹ nhưng...
Cô dựa theo yêu cầu của mẹ mà làm nhưng nội tâm cũng rất mâu thuẫn, bởi vì cô cũng là cô gái thích chưng diện, muốn được người ta quý trọng, mẹ muốn cô cắt tóc, không cho phép cô mặc váy, trên thực tế cô lại hâm mộ những bé gái của nhà khác trong đại viện, thắt tóc bánh quai chèo, mặc váy đỏ đẹp đẽ.
Khi còn bé, cô bị người ta đẩy từ trên cầu thang xuống, cô khóc lóc đi méc mẹ nhưng chưa bao giờ nhận được sự an ủi của bà mà chỉ có thể chịu một trận mắng:
"Tại sao nó đẩy con? Đó là bởi vì con mềm yếu dễ ức hiếp."
"Chỉ với cánh tay cẳng chân khẳng khiu của con, không bắt nạt con thì bắt nạt ai?"