Chương 38. Chúc mừng 4
Cố Thịnh giễu cợt một tiếng: "Hai chúng ta như bị bắt."
Triển Ngải Bình: "Ngày vui, đừng nói mấy lời xui xẻo này, tự anh vả miệng."
"Ngày vui gì, cô nói đi."
"Khụ ——" Triển Ngải Bình thanh họng: "Từ bây giờ đồng chí Triển Ngải Bình tuyên bố, từ ngày hôm nay, nhóm chiến lược đồng minh hai người do đồng chí Triển Ngải Bình và đồng chí Cố Thịnh liên hợp tạo thành chính thức thành lập ở Thượng Hải."
Cố Thịnh: "Có cần đốt mấy nén nhang ăn mừng một trận không?"
Triển Ngải Bình: "Anh lấy thuốc ra."
Vị đồng chí này tốt nhất nên hút điếu thuốc tỉnh táo một chút trước đi.
Cố Thịnh tưởng là thật, móc một điếu thuốc ra, Triển Ngải Bình quẹt diêm nhen lửa cho anh, Cố Thịnh nheo mắt lại nhìn cô: "Cô có chuyện nói thẳng, đừng ân cần như vậy."
Triển Ngải Bình chớp mắt một cái: "Tôi muốn nhắc nhở đồng chí Cố tốt nhất nên chấp nhận thân phận của mình."
Cố Thịnh phun một vòng khói: "Cô nói đi."
"Ừ, tôi đã nói với người ta rồi, Cố Thịnh từ nhỏ đến lớn đã thích tôi, không phải tôi thì không cưới." Giọng điệu Triển Ngải Bình bình thản không gợn sóng nhưng lại vô cùng nhanh chóng bàn giao mọi chuyện, "Các cô ấy nói anh là trúc mã hàng xóm si tình của tôi, kính xin đồng chí Cố lúc nào cũng phải ghi nhớ thân phận bí mật của mình, đừng để bại lộ."
Cố Thịnh trợn to hai mắt, anh trừng mắt nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống: "Triển Ngải Bình, cô điên rồi sao, từ nhỏ đến lớn tôi luôn thích cô? Không phải cô thì tôi không cưới?"
"Cô đang mơ cái quái gì vậy!"
Triển Ngải Bình ngửa đầu trừng mắt với anh, không sợ ánh mắt anh chút nào, cô giơ tay chọt ngực anh, vừa chọt vừa nói: "Không đưa quà cưới, không nộp tiền lương, việc nhà đều để tôi làm, đĩa bánh từ trên trời rơi xuống à? Tự nhiên kiếm được cho anh một cô vợ xinh đẹp dường này?"
"Anh đang nằm mơ hả!"
Cố Thịnh: "…"
Triển Ngải Bình: "…"
Hai người trừng nhau chục giây, cuối cùng vẫn là Triển Ngải Bình quyết định trấn an thành viên trong nhóm trước, "Đồng chí Cố, anh cẩn thận ngẫm lại, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía sau."
Cố Thịnh: "…" Lời này sao nghe cứ kỳ lạ thế nào?
"Được." Cố Thịnh dập tắt điếu thuốc trên tay mình, hai tay anh đè vai Triển Ngải Bình lại, hạ thấp thân thể của mình, chóp mũi dán chóp mũi cô, hai người kề rất gần nhau, hô hấp đan xen vào nhau.
Triển Ngải Bình ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
"Từ nhỏ đến lớn tôi luôn thích cô, không phải cô thì không cưới, tôi là trúc mã hàng xớm si tình của cô——" Nói xong, Cố Thịnh giễu cợt một tiếng, tiện đà hôn lên bờ môi đỏ hồng ấy.
Nói là hôn, càng giống như cắn.
Trước đây anh nghĩ hai người người xa lạ môi kề môi, uống nước miếng của đối phương, nghĩ như thế nào cũng buồn nôn, mà khi anh thật sự cắn vào bờ môi ấy, không buồn nôn như dự đoán, chẳng qua là cảm thấy, rất mềm, trong miệng cô như là ngậm kẹo, thơm ngọt không tên.
Khiến anh theo bản năng cướp đoạt vị ngọt ấy.
Hôn như vậy cũng không có kéo dài bao lâu, hai người tách ra. Hai người bọn họ mỗi người nhìn một mảnh trời, ai cũng không nhìn lại đối phương.
Cố Thịnh hắng giọng: "Đồng chí Triển, là một thành viên của tổ bí mậtt, phải chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào cũng sẽ hi sinh thân thể."
Triển Ngải Bình: "…" Đây không phải là tổ bí mật gì, mà là một tên giải phóng quân nghiện diễn.
"Tôi hi vọng đồng chí Cố cũng phải có giác ngộ này."
Ngược lại bọn họ đều là vợ chồng già rồi.
Triển Ngải Bình nghĩ thầm có cái gì phải xấu hổ, cô chủ động tiến lên kéo tay Cố Thịnh, dựa vào sát trên người anh, vô cùng khắn khít.
Cả người Cố Thịnh cứng ngắc: "…"
Tay anh cứng ngắc vòng qua eo thon của cô, phát hiện vậy mà eo của cô mềm như môi cô vậy.
Cố Thịnh tê cả da đầu quay đầu nhìn tầng mây trên bầu trời, anh mừng là vào lúc ấy Triển Ngải Bình vuốt ve tay phải của anh, mà dưới tai trái anh đã hồng thấu, nóng rực.
…
Gay rồi, anh đột nhiên phát hiện người anh em này của anh còn rất con gái.