Chương 6. Thái độ thẳng thắng
Cô đó gọi là dấu dốt, là người thông minh giả ngu! Cô sợ sẽ đả kích tới lòng hiếu học của những đứa trẻ nghiêm túc học tập trong thôn!
Nhưng thái độ của Giang Trường Hải rất thẳng thắng: "Anh mặc kệ, hôm nay anh để lời nói ở đây, dù sao hoặc là ba đứa nhỏ cùng nhau đi học hoặc là đứa nào cũng không cần đi."
Ông nói xong còn dùng ánh mắt hung ác nhìn hai đứa cháu trai, làm hai anh em sợ tới mức oa oa kêu to: "Bà nội, chúng cháu không muốn đi trồng trọt! Chúng cháu muốn cùng em Miên Miên đi học."
Bọn họ lúc nhỏ ăn hiếp em Ba bị bác cả hung hăng thu thập quá hai lần, kí ức về loại cảm giác đau đớn khi mông nở hoa đến bây giờ vẫn còn mới mẻ.
Nhìn thấy ông hù dọa hai đứa cháu đích tôn, Trương Quế Hoa tức giận đến trợn trắng mắt lên, bà ta đi tới lấy cây chổi muốn đánh người: "Lão nương hôm nay liền đánh chết mày cái đứa suốt ngày quậy phá không yên!"
"Mẹ có đánh chết con, con cũng muốn cho Miên Miên đi học!" Giang Trường Hải vừa nói vừa nhanh nhẹn nhảy dựng lên chạy vào trong sân.
Người nhà họ Giang nhìn thấy cảnh này sớm đã quen, cũng không ai đi khuyên can, dù sao đợi bà nội đuổi không nỗi liền dừng lại nghỉ ngơi.
Giang Đại Sơn cuốn lá cây thuốc lá lên hút, rũ mắt xuống giống như đang tự hỏi chuyện gì.
Vợ lão Nhị không dám quấy rầy lúc này, chỉ có thể ngồi lo lắng suông.
Chỉ có Giang Trường Đào quay đầu nhìn về phía Tô Uyển Ngọc: "Chị dâu, chị khuyên anh cả đi, dù muốn đưa Tam Nha đi đọc sách cũng phải đợi thêm hai năm nữa lớn một chút rồi mới học được."
Tô Uyển Ngọc vẻ mặt vợ hiền ngoan ngoãn thuận theo chồng: "Chị, chị đều nghe anh cả em."
Tức khắc Giang Trường Đào trừu trừu khóe miệng, ông ta rất muốn nói chị dâu cả không cần giả vờ, ông ta không dưới một lần nhìn thấy chị dâu nắm lỗ tai dạy dỗ anh cả.
Mà Giang Miên Miên nhìn thấy bóng dáng cha cô bị bà nội đuổi đánh, trong lòng rất là cảm động, cha cô thật sự đau lòng cô.
Nhưng mà cha ơi, cô thật sự không muốn nghĩ mỗi ngày mới sáu giờ liền phải rời giường!
Đặc biệt là mùa đông, dậy sớm chính là một loại dày vò!
Đương nhiên cô cũng không muốn đi trồng trọt, có thể duy trì tình trạng bây giờ là tốt nhất.
Mấy đứa nhỏ nhị phòng mặt đầy hâm mộ, bác cả đối với Miên Miên thật tốt!
Ngày thường không cho bà nội mắng chửi không nói, bây giờ còn muốn cùng cháu trai đi học chung, đãi ngộ như vậy mấy cô bé nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhìn thấy trong mắt các con gái có sự khát vọng và hâm mộ, vợ lão Nhị rất đau lòng.
Nếu bà ta có con trai, nếu là ai mắng cũng sẽ vì mấy đứa con gái tranh thủ một chút.
Cho dù không thể vào thành làm công nhân, nhưng con gái đọc sách quá hai năm, về sau gả chồng cũng được nhà chồng xem trọng liếc mắt một cái.
Cố tình bụng bà ta lại không biết cố gắng, sinh không được con trai.
Nghĩ tới bởi vì không có con trai, chẳng những bà ta bị cha mẹ chồng ghét bỏ, ngay cả mấy đứa con gái cũng đi theo chịu tôi, bà ta nhịn không được trộm đỏ hai mắt.
Trong lòng Giang Trường Hà cũng chịu không nổi, tuy rằng ông ta muốn con trai, nhưng đối với mấy đứa con gái chăm chỉ, hiểu chuyện cũng rất thích, nhưng ông ta lại không thể giống như anh cả không biết xấu hổ nháo lên.
Huống hồ ông ta cũng không phải chỉ có một đứa con gái, khẳng định không thể đều được đi học, để đứa nào đi cũng là bất công.
Nửa ngày sau, Trương Quế Hoa ném cái chổi bực mình ngồi dưới đất thở phì phò, ngay cả góc áo của con trai lớn cũng chưa đụng tới.
Giang Đại Sơn nhả khói nói: "Sắc trời không còn sớm, đều tắm rửa rồi ngủ đi, có chuyện gì sáng ngày mai lại nói."
"Được. Cha và mẹ vất vả cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, không có chuyện gì so với thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn."
Giang Trường Hải cũng không bắt buộc tối nay nhất định phải có đáp án, chẳng những thuận theo bậc thang leo xuống còn nhân tiện dỗ cha mẹ.
Nghe ông nói vậy sắc mặt Trương Quế Hoa liền hòa hoãn không ít.
..