Chương 2 -
Trong nháy mắt này, tưởng như bọn họ bị ai đó bóp nghẹn ở cổ vậy, kết quả là không một người nào dám tiếp tục nói nữa.
Vì đây là bí mật của nhà họ Khương.
Ai dám nhắc tới chứ, dám nhắc tới thì cứ chờ bị cả nhà họ Khương mắng chửi đi!
Mà lúc này đương sự Khương Thư Lan đang bị người nhà vây quanh an ủi, không tiếc lời khuyên nhủ bảo cô đừng nản lòng…
Vất vả lắm, cuối cùng cô cũng khuyên được bọn họ nhanh trở về nhà đi.
Ngay sau đó, cô lại quay đầu đi tìm chủ nhiệm phụ liên trong đại đội bộ, báo cáo một chút về tình huống ra mắt lần này.
Lần này khi biết bốn công xã cùng nhau tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị ra mắt cho xã viên, cô là người đầu tiên báo danh.
Được công xã bọn họ nâng lên làm đại biểu, càng trở thành nữ đồng chí đầu tiên đi cử tới công xã khác, tham gia xong hoạt động trở về.
Chỉ là, Khương Thư Lan vừa tới gần văn phòng lầu một ở ngay sau đại đội bộ, cô đã nghe thấy một đợt tiếng nói chuyện.
“Mấy người có nhìn thấy không? Lần này Khương Thư Lan đi ra mắt, chỉ sợ lại không thành công rồi?”
“Hình như đây là lần thứ mười mấy rồi đó? Điều kiện của vị họ Trịnh gì đó kia thật tốt mà? Vì sao cô ấy không chấp nhận người ta chứ?”
“Ai biết được? Có lẽ là cô ấy được người nhà họ Khương chiều chuộng tới mức coi trời bằng vung rồi, không biết trời cao đất rộng là gì nữa!”
Chắc hẳn người vừa thốt ra câu nói này đã không kiềm chế được mà uống phải một bình dấm chua rồi.
Rõ ràng đều là người nhà quê như nhau, tại sao cuộc sống của Khương Thư Lan kia còn tốt hơn người thành phố chứ?
Những chuyện ra mắt kiểu này cũng vậy, đều là cô được chọn trước, phần dư lại mới đến phiên người khác.
Kể cả vị họ Trịnh kia mà Khương Thư Lan kia không muốn, các cô ấy cũng không với tới được.
Khương Thư Lan không nghe nổi nữa, cô trực tiếp hít sâu một hơi, rồi phanh —— một tiếng đẩy cửa ra.
Âm thanh chói tai, làm động tác của đám nữ đồng chí trong văn phòng đều đồng thời dừng lại, sau đó bọn họ kinh ngạc quay đầu nhìn qua.
Lập tức nhìn thấy Khương Thư Lan đang đứng ngay cửa.
Ngay lúc này, khung cảnh phả vào mặt bọn họ là ánh hoàng hôn đang bao trùm từ phía sau Khương Thư Lan, như khoác lên thân hình mảnh mai của cô một màn ánh sáng màu vàng mờ ảo, dường như càng tôn thêm vẻ yểu điệu cho dáng người tinh tế ấy.
Nói đúng ra vóc dáng của cô thật sự quá xuất sắc, với chiếc áo bông màu xanh đen kết hợp với khăn quàng cổ màu trắng, lại thêm khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi môi đỏ, hàm răng trắng bóc kia. Tuyệt mỹ đến không nói nên lời.
Nhưng bởi vì đang giận dữ, mà đôi mắt to ngập nước kia đang lóe lên ngọn lửa.
Các nữ đồng chí nọ có chút xấu hổ, nhưng thẹn quá hóa giận, bọn họ lại đúng lý hợp tình mà thốt lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chúng tôi nói sai câu nào chứ?”
“Ra mắt nhiều người như vậy, lại không ai muốn, cô có khác gì một gái già dư thừa không?”
“Đúng vậy, khuôn mặt lớn lên xinh đẹp, có văn hóa thì làm sao, vẫn là không gả ra ngoài được!”
Khương Thư Lan lớn lên rất xinh đẹp nhưng năm nay cô đã 22 rồi, nên đều được người khác gọi là cô gái lớn tuổi còn thừa lại nổi danh làng trên xóm dưới.
Chẳng qua có tiếng là như vậy, nhưng không cần biết cô đi tới đâu, sẽ lập tức trở thành tiêu điểm ở nơi đó.
Cô xuất hiện ở nơi gặp mặt nào, số lần thất bại ở nơi đó sẽ gia tăng.
Cứ như vậy, thời gian lâu cũng khiến người ta sinh ra oán hận với Khương Thư Lan.
Đối mặt với sự công kích và chỉ trích của mọi người, Khương Thư Lan bỗng chốc đã bình tĩnh trở lại, cô chỉ vào mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Mấy người đang ghen ghét ư?”
“Ghen ghét? Ghen ghét vì cô biết quyến rũ người khác hả?” Đám nữ đồng chí nọ như bị người chọc vào ống phổi, nói không lựa lời: “Loại người không biết xấu hổ!”
Còn tự hào vì cái khuôn mặt đẹp hại nước hại dân kia!