Tống Phượng Chi uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: "Thép tốt phải dùng vào chỗ tốt, không thể chuyện vặt vãnh gì cũng đi tìm Mạnh tư lệnh."
Hon nữa trước đây tuy chúng ta có giúp đỡ nhà họ Mạnh nhưng Mạnh Mục Dã còn nhớ đến tình cảm này, ngâm giúp đỡ chúng ta nhiều năm như vậy đã rất không dễ dàng rồi, chúng ta không thể cứ gặp vấn đề gì là đi tìm cậu ta, những chuyện nhỏ nhặt chồng chất lên nhau, sớm muộn gì cũng sẽ làm hao mòn chút tình cảm ban đầu đó."
Diệp Thiển Hâm phụ họa: "Lý lẽ này bà đã nói với cháu từ lâu rồi, cháu đều hiểu."
Đang nói chuyện, Lưu Trân ở bên ngoài gọi Diệp Thiển Hâm ra ngoài.
Lần này Mạnh tư lệnh gửi đến có bánh trung thu nhân hạt sen, Lưu Trân cố ý lấy ra mấy cái nhét cho Diệp Thiển Hâm.
Lưu Trân: "Em cầm riêng mà ăn, còn lại chúng ta để lại một nửa, nhiều quá lát nữa chị đi xem nhà ở phía sau, tiện thể mang sang cho chị em."
Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút, nhét lại ba trong bốn cái bánh trung thu trong tay mình: "Lần trước em thấy anh rể có vẻ hơi trách móc chị hai, hôm qua chị hai còn gửi cho chúng ta gà luộc rượu vàng, mấy cái này của em đừng để lại, tặng luôn cả hai tấm phiếu vải nhà máy phát cho em hôm trước nữa, để chị ấy khỏi bị nhà chông nói ra nói vào."
Lưu Trân đẩy bánh trung thu nhân hạt sen của Diệp Thiển Hâm về: "Bánh trung thu này một năm chỉ ăn một lần, hơn nữa bánh của Mạnh tư lệnh gửi đến ngon hơn bên ngoài, em để lại ăn dần là được, chuyện trong nhà không cần em lo, bà nội nói sẽ gửi sang bên chị em một bình rượu của ông nội."
"Còn gửi rượu nữa à." Diệp Thiển Hâm lè lưỡi: "Anh ta là bác sĩ, không sợ uống nhiều sinh bệnh sao."
"Có lẽ bác sĩ biết điêu độ hơn chúng ta, chị đi trước đây, lát nữa em đi đài truyền hình nhớ mang theo ô, chị sợ tối lại mưa."
Sau khi Lưu Trân đi, Diệp Thiển Hâm mặc thêm một chiếc áo khoác da nhỏ màu trắng bên ngoài chiếc áo bông chần của mình, đeo ô rồi đạp xe đến đài truyền hình.
Gió lạnh buốt, càng về tối, gió càng như có thể thổi xuyên qua người, lạnh buốt.
Cách đài truyền hình không xa, Diệp Xuân Yến siết chặt cổ áo len tơ tằm mà cô ta đã mặc từ hồi cấp hai, vẫn lạnh đến run cầm cập.
"Còn chưa đến mùa đông mà sao lạnh thế này, đi một đoạn đường mà không ấm lên được." Diệp Khánh An bên cạnh cũng lạnh đến mức xoa tay: "Học sinh đọc thơ của trường vẫn chưa đến, chúng ta không vào được, đợi thêm một lát nữa, biết đâu lại gặp được đoàn trưởng Phùng kia."
Mũi Diệp Xuân Yến bị gió thổi đến đỏ ửng: "Cha, nếu lần này con được nhận, cha có thể mua cho con một chiếc áo khoác chắn gió không, con thấy mọi người đều mặc áo khoác bò."
"Áo khoác bò gì chứ, chẳng ra làm sao, trước khi ra ngoài con mặc thêm chiếc áo bông kia vào thì bây giờ đã không lạnh rồi."
"Nhưng chiếc áo bông kia màu xám xịt, không đẹp, cũng mặc nhiều năm rồi, năm nay em trai con còn được mua quần áo mới, tại sao con lại không được mua."
Nói đến chuyện này, Diệp Xuân Yến có chút ấm ức.
Từ khi có em trai, cha mẹ không nói ra nhưng nhiều chuyện trong nhà đều lấy em trai làm trung tâm.
"Em trai con còn nhỏ không hiểu chuyện, con là đứa con hiểu chuyện nên biết chia sẻ gánh nặng với gia đình, mẹ con vẫn luôn đòi đổi một căn nhà lớn hơn để ở, không phải cha đang tiết kiệm tiền sao, đến lúc đó cả nhà mình đều có thể chuyển đến ở, không phải tốt hơn sao"