Diệp Xuân Yến lau nước mắt: "Được, cảm ơn chị Lệ Dung."
Vương Lệ Dung nhíu mày: "Cảm ơn tôi? Tôi không nói là nới lỏng cho cô một ngày, ngày mai đưa được nhưng phải thêm ba đồng tiền lãi."
"Suyt..." Diệp Xuân Yến không muốn trong lòng nhưng lại sợ Lữ Mộng Nga nghe thấy, nghiến răng đồng ý, sau đó thúc giục Vương Lệ Dung nhanh chóng rời đi.
Khoảng năm phút sau, cảnh sát đến, sau khi kiểm tra, họ đã cắt cầu dao tổng của đường dây điện.
"Nếu muốn tiếp tục ở trong căn nhà này, phải lắp lại toàn bộ đường dây."
Lữ Mộng Nga mặt mày buồn rầu: "Đồng chí, ủy ban phường có thể giúp giải quyết không, đây là cơ sở công cộng mà, nhà chúng tôi không trả tiên."
"Phần bên ngoài thuộc về nhà nước, bên trong vẫn phải do các người tự sửa, nếu không muốn sửa cũng có thể ở nhưng sau này sẽ không có điện."
Cảnh sát giao phó xong thì rời đi, Lữ Mộng Nga mới dẫn Diệp Thư Lương di vào.
Tất cả ghế sofa bằng vải bông trong nhà đều bị cháy hỏng, bàn cũng cháy đen một mảng, tường thì khỏi phải nói cũng đen, còn ngô và củ cải mà Lữ Mộng Nga vừa mang về từ nhà mẹ đẻ cũng bị hỏng hết.
"Mẹ xem, phòng ngủ vẫn ổn." Diệp Thư Lương chỉ vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng.
Cửa bị ám khói đen nhưng khi cảnh sát đến mở cửa ra thì thấy đám cháy không lớn lắm nên đồ đạc trong phòng ngủ đều nguyên vẹn.
Diệp Thư Lương chạy thẳng đến giường, dùng chăn đắp lên đôi chân nhỏ lạnh ngắt, sau đó lại lục trong quân lấy cái bánh bao đậu còn thừa từ sáng ra gặm.
"Trước đây dây điện này đã lóe lửa mấy lần, sao mẹ ở nhà còn có thể cháy thành thế này được." Diệp Xuân Yến đi vào, vừa hỏi vừa tui thân buồn bã, lại không nhịn được nói: "Nhưng chỉ cân mẹ và em trai con không sao là được."
Lữ Mộng Nga liếc nhìn Diệp Xuân Yến đi theo vào, cười lạnh một tiếng: "Ít giả vờ với tao đi, hôm qua Tết Trung thu mày và cha mày có đến nhà cũ nhà họ Diệp đưa tiên cho Tống Phượng Chi không?”
Diệp Xuân Yến ngây người: "Mẹ nói gì vậy, cha con đưa con đến đó là để xin tiền, ông ấy nói bà nội có thể còn tiền riêng nên muốn đến xem, tiền lương của cha phát về là đưa cho mẹ, sao còn có tiên được."
"Tao biết từ nhỏ mày đã đứng về phía cha mày, ít che chở cho ông ta đi, tiên lương của ông ta ba tháng liên tiếp đều thiếu mười đồng, tao đã nghi ngờ từ lâu rồi, vừa rồi Diệp Thiển Hâm đến nói với tao thì tao mới biết hóa ra thực sự đưa cho Tống Phượng Chi rồi."
Diệp Xuân Yến tức đến nỗi nước mắt lại trào ra: "Hóa ra mẹ đánh con vì chuyện này, mẹ ơi, sao mẹ vẫn nghe ngóng lung tung như vậy, mẹ tin Diệp Thiển Hâm cũng không chịu tin con.”
"Thế thì tại sao cô ta lại đến đưa đồ cho cha mày, tao không phải đồ ngốc, nhìn thái độ của cô ta là đoán ra được."
Lữ Mộng Nga là người không có chính kiến, nếu không thì những năm trước cũng không bị Diệp Khánh An lừa gạt, đi theo một người đã từng kết hôn như ông ta.
Diệp Xuân Yến vừa tức vừa chua xót, lau nước mắt rồi tiếp tục giải thích: "Tại sao lại đưa đồ cho cha thì con không biết nhưng cô ta nói cha đưa tiền cho bà nội là không thể, có lẽ... có lẽ cô ta đến để ly gián quan hệ giữa mẹ và cha, hơn nữa con nói thật với mẹ, số tiên này thực sự không đưa cho bà nội, cha đã lấy đi để lén mua đá thô, con nghĩ không phải chuyện gì to tát nên mới giúp cha giấu mẹ."