Tiểu Triệu: "Liên trưởng, lúc đó tôi đỗ xe ở ngoài sân rồi đi luôn nhưng lúc đó chú Hà có ở đó, không biết chú ấy có nhìn thấy không."
Mạnh Ngôn dứt khoát đưa tay câm lấy điện thoại: "Chào đồng chí Diệp, tôi là Mạnh Ngôn."
Diệp Thiển Hâm ừ một tiếng: "Tôi nghe ra giọng của liên trưởng Mạnh rồi, liên trưởng Mạnh về lúc nào vậy, mọi chuyện có thuận lợi không?”
"Mới vê cách đây nửa tiếng."
Anh trả lời rất rành mạch, Diệp Thiển Hâm suýt nữa thì bật cười: "Vậy thì liên trưởng Mạnh vất vả rồi, hay là phiền liên trưởng Mạnh giúp tôi hỏi chú Hà một chút, nếu ở trên xe thì tôi tự qua lấy."
Mạnh Ngôn đáp một tiếng, dứt khoát cúp điện thoại, gọi về nhà, hỏi Hà Lương có chú ý đến chồng tạp chí không, sau đó lại gọi đến số điện thoại đường dây của nhà Diệp Thiển Hâm.
"CO
Nghe Mạnh Ngôn trả lời, Diệp Thiển Ham thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì chiêu mai tôi qua lấy."
"Được, tôi sẽ đón cô.
"
Diệp Thiển Hâm: "..."
Câu nói này của Mạnh Ngôn nói rất chắc chắn, giống như anh phải đón cô vậy, mà cô cũng giống như nhất định sẽ đồng ý với đề nghị của anh.
Diệp Thiển Hâm: "Như vậy có phải làm phiên Mạnh..."
"Không phiên." Mạnh Ngôn nói như chém đỉnh chặt sắt: "Vừa hay ngày mai tôi phải về, hơn nữa cha tôi... cũng rất muốn gặp em."
Mạnh Ngôn nói là thật.
Lần trước vê Bắc Kinh, anh nghe nói chuyện Tống Phượng Chi nhập viện, liền nhờ chị họ của mình là An Văn chăm sóc Diệp Thiển Hâm nhiều hơn.
An Văn tính tình thẳng thắn, không giấu được chuyện, anh vốn không mong An Văn có thể giấu được gia đình, vì vậy khi Hà Lương gọi điện đến, thăm dò hỏi mấy lân, Mạnh Ngôn dứt khoát thừa nhận.
Lần đi này trước khi đi, anh đã muốn nói với gia đình, Hà Lương hỏi đúng ý anh.
"Chú Mạnh ạ?" Diệp Thiển Hâm vừa nghe, đương nhiên cho rằng Mạnh tư lệnh quan tâm đến bà nội: "Vâng, tôi cũng vừa định đến thăm chú Mạnh, lần trước gặp chú ở bệnh viện, bà nội tuy không nói nhưng trong lòng vấn rất lo lắng, chú Mạnh đã khỏe hơn chưa ạ?”
"Ông ấy không sao rồi."
Mạnh Ngôn nhớ lại cảnh Hà Lương vừa cười vừa kể với mình qua điện thoại rằng Mạnh tư lệnh vì tưới phân cho cây đậu mà bị ướt hết người rồi phát sốt, không khỏi thở dài.
Diệp Thiển Hâm nghe ra giọng điệu không tốt của anh, vốn còn hơi do dự nhưng bây giờ lập tức đồng ý: "Dù sao chú Mạnh cũng không còn trẻ nữa, cho dù chỉ là sốt thông thường thì cơ thể cũng không chịu được, vậy thì quyết định vậy đi, ngày mai tôi sẽ cùng anh đến thăm chú, tiện thể lấy luôn chồng tạp chí."
Mạnh Ngôn hài lòng ừ một tiếng, giọng thở dài vừa nãy biến mất ngay.
Ngày hôm sau, Diệp Thiển Hâm dậy sớm, chọn một chiếc váy nhung dài màu nâu sam kết hợp với giày da, đứng trước gương ngắm đi ngắm lại, cuối cùng mặc thêm áo khoác chần bông và quàng khăn, lúc này mới hài lòng ra khỏi cửa.
"Anh cả đâu rôi?" Diệp Thiển Hâm vừa đi đến sân thì thấy Lưu Trân đang nằm một mình nhắm mắt dưỡng thần trên ghế bập bênh bên cạnh lò sưởi.
Lưu Trân: "Đi câu cá rồi, bảo rằng sông bao quanh thành phố đã đóng băng, thích hợp nhất để thả mồi."
Diệp Thiển Hâm cười bất lực, anh cả không phải là người không đứng đắn nhưng lại không thích phấn đấu tiến thủ nhưng nếu cuộc sống có thể cứ như vậy mà trôi qua thì tất nhiên là tốt nhưng đợi đến vài năm nữa khi các nhà hàng quốc doanh đóng cửa hàng loạt, cuộc sống sẽ khó khăn.