Nhìn Diệp Thiển Hâm càng ngày càng ngượng, Lưu Trân đẩy Diệp Thư Quốc một cái, rồi mới nhẹ giọng nói: "Thật ra mà nói, nếu có thể thành đôi với liên trưởng Mạnh, đối với Hâm Hâm cũng có lợi, hơn nữa, em nghe nói, đến cấp bậc liên trưởng, tiền lương cao lắm, các anh biết biệt thự của Mạnh tư lệnh không, còn được cấp riêng để xây dựng thống nhất nữa."
Diệp Thư Quốc nghe xong ôm đầu: "Những điều này có lý nhưng theo anh thấy, anh ta nhất định phải đối xử tốt với Ham Hâm."
Lưu Trân: "Sao lại không tốt được, ngày nào cũng tiện đường đến đón, em thấy cũng khá tốt."
Diệp Thiển Hâm thở dài, trong tiếng cãi vã của hai người, cô lặng lẽ ôm hai chậu lan hồ điệp vào nhà, sau đó bọc hai chậu lan vào hai cái túi, lát nữa cầm đi cũng tiện.
Ăn trưa xong không lâu, Diệp Thiển Hâm mang đồ ra khỏi cửa.
Cô vừa đi, Tống Phượng Chi đã cầm gậy gõ cửa phòng Diệp Thư Quốc.
"Sáng nay nghe các con nói thằng bé nhà họ Mạnh có ý với Hâm Hâm à?" Bây giờ sức khỏe của Tống Phượng Chi đã hồi phục rất tốt, nói chuyện rất có khí thế, đặc biệt là khi nói đến chuyện hôn sự của Diệp Thiển Hâm.
Diệp Thư Quốc vừa ngủ dậy gãi đầu: "Có chuyện đó nhưng hình như Hâm Hâm vẫn chưa có phản ứng gì."
Tống Phượng Chi: "Bà nhớ nhà họ Mạnh có hai đứa con trai, một đứa tên là Mạnh Siêu, tuổi tác gân với Hâm Hâm hơn, trước đây nhà họ còn sắp xếp cho nó đi xem mắt, có bà mối đến nhà hỏi nhưng bà đã từ chối."
"Mạnh Siêu... Diệp Thư Quốc nhắc đến cái tên này: "Cháu nhớ ra rồi, lúc đó Hâm Hâm phản đối hình như không phải nhà họ Mạnh, mà là đặc biệt không thích tên Mạnh Siêu này nhưng Mạnh Ngôn là liên trưởng, lại là con trai ruột của Mạnh tư lệnh, nhìn thế nào thì điều kiện cũng phải tốt hơn Mạnh Siêu gấp trăm lần, nếu là cháu, cháu cũng thấy Mạnh Ngôn tốt hơn."
"Cút.
" Lưu Trân trừng mắt nhìn chồng: "Nếu là anh thì liên trưởng người ta cũng không thèm nhìn đến anh đâu." Tống Phượng Chi: "Bà có chút an tượng về thăng bé Mạnh Ngôn này, hồi nhỏ nó đến học hai tháng, tính tình rất đàng hoàng, tâm địa cũng không xấu, nếu có thể thành đôi, bà đồng ý cuộc hôn sự này."
Diệp Thư Quốc kinh ngạc nhìn bà ấy: "Bà nội, bà đã bày tỏ thái độ rồi à?"
Lưu Trân liếc nhìn Diệp Thư Quốc: "Ham Hâm vốn đã đến tuổi kết hôn rồi, hơn nữa điều kiện của đối phương cũng không tệ, sau này Hâm Hâm có thể sống tốt, em nghe cũng thấy tốt hơn cái tên Mạnh Siêu gì đó."
"Quan trọng nhất là.
" Tống Phượng Chi gõ gõ sàn nhà: "Bà thấy nhân phẩm của Mạnh Mục Dã vẫn đáng tin, hơn nữa đối phương xuất thân quân nhân, phẩm chất chắc chắn sẽ không tệ."
Phẩm chất của Mạnh Ngôn tuyệt đối không tệ nhưng bây giờ tâm tư của anh lại khiến Diệp Thiển Hâm có chút hoảng loạn.
Cô vừa ra khỏi ngõ Phúc Thuận đã thấy Mạnh Ngôn đang đợi sẵn, anh rất chủ động nhận lấy đồ trong tay Diệp Thiển Hâm, định để vào cốp xe, kết quả là khi Diệp Thiển Hâm giúp đỡ, cô đã nhìn thấy trong cốp xe của anh có một chiếc vali da cao đến đầu gối.
"Đây là vali của anh sao? Vậy tôi cầm chậu lan hồ điệp là được, nếu không thì trên đường có thể bị bẩn."
Diệp Thiển Hâm vừa hỏi xong, Mạnh Ngôn đã chuyển chiếc vali sang một bên: "Đây là quà mang đến cho em, lát nữa tôi đưa em về sẽ giúp em bê vào nhà."
Diệp Thiển Hâm: "..."