Lúc này Mạnh Ngôn mới hoàn hồn, cười nói: "Anh đúng là không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái nhưng anh chỉ biết trong lòng mình đã nhận định em, vì vậy mới vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng.
"
Suy nghĩ trong lòng anh chính là muốn cưới cô gái trước mặt về nhà, bây giờ nghĩ lại thậm chí còn có chút hối hận vì lời nói vừa rồi.
Mạnh Ngôn: "Anh hối hận rồi."
"Hả?"
"Vừa rồi anh không nên nói là tìm hiểu trước rồi mới kết hôn, mà nên nói là kết hôn xong rồi mới tìm hiểu cũng không muộn."
Diệp Thiển Hâm mim môi cười: "Lời đã nói ra như đỉnh đóng cột, Liên trưởng Mạnh không được hối hận đâu."
Mạnh Ngôn cười cười: "Được, vậy chúng ta cứ lấy kết hôn làm mục đích để tìm hiểu trước, đợi em tìm hiểu xong, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."
Nói đi nói lại, lại nói đến chuyện đăng ký kết hôn.
Diệp Thiển Hâm ậm ừ đáp lại một tiếng, lúc này Mạnh Ngôn lại lấy chiếc hộp nhỏ mà Diệp Thiển Hâm quên trên xe: "Em còn chưa thử cái này."
"Là gì vậy?" Diệp Thiển Hâm nhận lấy mở ra, ánh mắt lập tức bị chiếc vòng tay màu xanh lam ngọc bích bên trong thu hút.
"Anh thấy em chỉ đeo một mặt dây chuyền bằng ngọc cẩm thạch, thấy em có thể không thích đồ vàng nên đã mua cái này, em có thích không?"
"Thích." Diệp Thiển Hâm gật đầu, định cảm ơn, đột nhiên lại hỏi: "Em vẫn phải gọi anh là Liên trưởng Mạnh sao?”
"Không cần, em thích gọi thế nào thì gọi thế đó."
"Vậy thì gọi anh là Mạnh Ngôn nhé." Diệp Thiển Hâm lặp lại tên anh một lần: "Anh cũng có thể gọi tên của em."
Cứ gọi đồng chí này đồng chí nọ mãi, đôi khi Diệp Thiển Hâm cũng thấy quá xa lạ và rườm rà.
Chiếc vòng tay màu xanh lam ngọc bích có màu sắc ôn hòa trang nhã, giống như con người Diệp Thiển Hâm vậy, mang theo hơi thở dịu dàng.
"Vừa vặn." Diệp Thiển Ham đeo vào rồi xoay một vòng.
Mạnh Ngôn ở bên cạnh hơi thở phào nhẹ nhõm, anh sợ mình không nắm bắt được kích thước, may mà con mắt của anh cũng khá chuẩn.
"Em thích là được."
Diệp Thiển Hâm liên tục gật đầu, cô thực sự không có cảm giác gì với đồ vàng, đồ ngọc duy nhất mà cô thích những năm gần đây chỉ còn lại mặt dây chuyền mà bà nội tặng.
"Mạnh Ngôn, ngày mai anh có thời gian không?" Diệp Thiển Hâm chủ động hỏi.
"Có, ngày mai không cần đến quân khu, thứ hai mới đi."
"Vậy chúng ta đi xem phim nhé.
”
Trong lòng Mạnh Ngôn hơi động: "Vừa rồi anh cũng muốn hỏi chuyện này, chỉ sợ em thấy đột ngột nên mới không mở lời."
Diệp Thiển Hâm nhíu mày: "Em đã đồng ý rồi, vậy thì quan hệ của chúng ta lại gần hơn một bước, nếu anh có điều gì muốn nói, có thể nói với em bất cứ lúc nào, không cân phải cân nhắc xem có đột ngột hay không, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng coi như là... bạn trai bạn gái rồi."
Mạnh Ngôn gật đầu: "Vậy thì còn một chuyện nữa vừa rồi anh chưa nói."
“Chuyện gì?”
"Vừa rồi anh muốn thay em đeo thử." ánh mắt Mạnh Ngôn chân thành.
Diệp Thiển Hâm sửng sốt, khuôn mặt lại nóng lên.
Cô tưởng mình đã đủ chủ động rồi, hóa ra Mạnh Ngôn lại để ý đến chuyện này.
Diệp Thiển Hâm: "Anh còn nói mình không có ý đồ gì, trước kia gặp mặt nói chuyện với anh, anh đều rất có chừng mực, hóa ra là ngày nào cũng để ý đến chuyện này.
"Là lỗi của anh." Mạnh Ngôn nhận lỗi tại chỗ: "Vậy thì lân sau để ý đến chuyện khác."
Diệp Thiển Hâm: "..."
Cô tức giận chọc vào cánh tay Mạnh Ngôn: “Chuyện khác cũng tạm thời không được để ý."