Diệp Thiển Hâm cười cười tỏ vẻ không sao: "Cuối tháng này tôi sẽ đưa bản gốc cho ông.
"Nhanh vậy sao?" Cổ Hưng Quốc vẫn có chút không dám tin: "Thực ra đồng chí Diệp không cân vội, chúng tôi có thể xin thêm cho cô vài ngày để xây dựng chỉ tiết."
"Không cần đâu, thời gian đủ dùng, đến lúc đó biên tập Cổ chờ đến lấy bản gốc là được."
Trong ánh mắt kinh ngạc của biên tập Cổ, Diệp Thiển Hâm vô cùng tự tin.
Rồng tuy là loài vật phương Nam nhưng thành thạo thì sẽ thành quen, dù sao kiếp trước khi cô mở phòng tranh, cô đã vẽ một bức tranh song long hí châu rất lớn trên tường phòng học của phòng tranh.
Hơn nữa vì rồng có ý nghĩa đặc biệt, không ít học sinh đã đặc biệt đến tìm cô để học vẽ.
Đừng nói là nửa tháng, mười ngày là đủ để cô vẽ xong rồi.
Gần đây nhà máy dệt len rất nhàn rỗi, cô có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau đó chuẩn bị... chuẩn bị những thứ cần thiết cho đám cưới.
Sáng sớm thứ bảy, nhà họ Diệp vừa ăn sáng xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Diệp Thư Quốc ra mở cửa, thấy Mạnh Ngôn và cha anh là Mạnh Mục Dã cùng đứng thẳng tắp bên ngoài, trên tay xách những túi quà lớn nhỏ, Hà Lương cũng xách không ít đồ.
Họ đến để hỏi cưới.
Diệp Thư Quốc vội vàng mời mọi người vào, Lưu Trân nhìn thấy Mạnh tư lệnh cũng giật mình, cô ta không ngờ hôm nay Mạnh tư lệnh cũng sẽ đến.
Diệp Thiển Hâm cũng không ngờ, cô ngọt ngào gọi một tiếng Mạnh tư lệnh, khuôn mặt nghiêm nghị của Mạnh tư lệnh lập tức nở nụ cười, chủ động trò chuyện với Diệp Thiển Hâm vài câu chuyện gia đình.
"Gần đây công việc có thuận lợi không?”
"Cuộc sống có cần gì không?”
"Cái máy mà lần trước hứa tìm cho cháu đã trên đường đến rồi, chắc cuối tháng là đến nơi."
"Đúng rồi, Mạnh Ngôn nhà chú đối xử với cháu thế nào? Nếu có gì không hài lòng thì cứ đến tìm chú, chú sẽ đích thân dạy dỗ nó."
Diệp Thiển Hâm đều trả lời từng câu một, đến câu cuối cùng, Diệp Thiển Hâm nhìn sắc mặt bình thường của Mạnh Ngôn, cười nói thay anh: "Mạnh Ngôn đối xử với cháu rất tốt, chú cứ yên tâm”"
"Nó dám đối xử không tốt với cháu, sau này chú sẽ đuổi nó ra khỏi nhà."
Nói đến đây, Tống Phượng Chi cũng đi từ phòng trong ra, Mạnh tư lệnh nhìn thấy Tống Phượng Chị, liền đứng dậy: "Thim Phượng Chi."
Hôm nay là một ngày tốt lành, Tống Phượng Chi và Mạnh tư lệnh ngâm hiểu mà bỏ qua chuyện cũ năm xưa.
Lần trước Tống Phượng Chi có thể chủ động nói chuyện với Mạnh tư lệnh, còn hôm nay Mạnh tư lệnh cũng đích thân đến tận cửa, cộng thêm việc con cái hai nhà lại kết duyên, bất kể khúc mắc gì, giờ cũng đã đến lúc nên giải quyết.
Tống Phượng Chi cười gật đầu: "Hai nhà chúng ta có duyên phận, Mục Dã, sau này tôi giao đứa cháu gái này của tôi cho nhà cậu, cậu phải đối xử tốt với nó đấy."
"Chắc chắn rồi."
Đúng vậy, bà cứ yên tâm."
Lưu Trân ở bên cạnh hỏi: "Vừa nãy nghe ý của Mạnh tư lệnh thì sau này hai đứa sẽ ở riêng sao?"
"Vâng." Mạnh Ngôn gật đầu: "Bên trên sẽ phân phòng cho em, chắc cuối tháng là có thể phê duyệt, đến lúc đó em sẽ đích thân đi xem đồ đạc, nhất định sẽ khiến Ham Hâm hài lòng.
"
Nhà họ Diệp dặn dò một hồi, nhà họ Mạnh liên tục đảm bảo, hai nhà ngồi nói chuyện với nhau cả buổi trời, vô cùng hòa thuận vui vẻ.
"Quan trọng nhất vẫn là thái độ của bà, hy vọng bà thực sự yên tâm giao Hâm Hâm cho cháu."