Diệp Thiển Hâm: “... 2?"
"Hả?"
Diệp Thiển Hâm có chút ngơ ngác nhưng Cố Thiên Phong rõ ràng rất tỉnh táo.
"Cô Diệp, từ lân gặp mặt trước, tôi đã thấy cô khác biệt, trước đây tôi thường nghi ngờ tính chân thực của cụm từ "Yyêu từ cái nhìn đầu tiên, cho đến khi nhìn thấy cô xuất hiện, tôi mới hiểu ra thành ngữ này hóa ra là có thật."
Cố Thiên Phong vừa tỏ tình vừa dần thu hút không ít người vây xem.
Ở trong nước, cách to tình này rõ ràng là không bình thường nhưng đối với Cố Thiên Phong, một người từ nước ngoài trở về, sống và làm việc ở Hồng Kông thì lại rất bình thường.
Diệp Thiển Hâm nhìn thấy ngày càng có nhiều người nhìn lại, vội vàng xua tay giải thích.
"Đồng chí Cố Thiên Phong, thực ra tôi..."
"Cô Diệp, cô không cần vội từ chối tôi, tôi biết tôi hơi đột ngột, vì vậy, hôm nay chỉ để bày tỏ tấm lòng của tôi, không yêu cầu cô phải trả lời tôi ngay lập tức, thậm chí, chúng ta có thể tìm hiểu thêm vê nhau rồi cô trả lời tôi cũng được."
"Không phải vậy."
Diệp Thiển Hâm có chút buồn cười: "Tôi đã kết hôn rồi, tình cảm với chồng cũng rất tốt, căn bản không thể chấp nhận anh."
Cố Thiên Phong: "..."
Chàng trai vốn đã lấy hết can đảm đến đây, giờ phút này như quả bóng xì hơi.
Cô em gái đã thê thốt sẽ giúp hắn hỏi cho rõ ràng, vậy mà lại quên hỏi xem người ta đã có người yêu chuall
Đáng lẽ hắn còn giúp cầu xin gia đình, giúp em gái tìm một căn nhà tập thể lớn hơn ở bên ngoài, Cố Mộng thậm chí còn chưa ăn tối đã đi xem nhà.
Bây giờ lại thành ra thế này, thật khiến người ta thấy ngượng.
Cố Thiên Phong nhìn Diệp Thiển Hâm cũng có chút tức giận khó hiểu, đầu óc xoay chuyển, lập tức nói lớn: "Cô Diệp, đây là hoa hồng em gái tôi bảo tôi mua, cô giúp tôi đưa cho em ấy nhé, Cố Mộng đúng là, bình thường thích mấy thứ hoa cỏ này, còn lười không muốn tự đi mua."
Lời này vừa giúp Cố Thiên Phong giải tỏa sự ngượng ngùng, cũng không gây ảnh hưởng gì đến Diệp Thiển Hâm.
Diệp Thiển Hâm cười cười, nhận lấy, tỏ ý chấp nhận lòng tốt của hắn: "Được, tôi nhất định sẽ mang về cho Cố Mộng."
Sau đó, Diệp Thiển Hâm nhỏ giọng nói: "Đồng chí Cố Thiên Phong, cảm ơn anh đã tốt bụng, tôi đi trước đây."
"Ừm"
Cố Thiên Phong dừng lại một chút, nghiến răng, không cam lòng hỏi thêm một câu: "Lần này cô đến Bắc Kinh, sao chồng cô không đi cùng cô?”
"Anh ấy là quân nhân, không tiện lắm."
Diệp Thiển Hâm nói một câu rồi quay người rời đi.
Cố Thiên Phong càng thêm chán nản.
Là quân nhân à, vậy thì không có gì lạ, chắc chắn là người rất ưu tú và đẹp trai, như vậy mới xứng với cô.
"Ham Hâm."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Trong nháy mắt Diệp Thiển Hâm tưởng mình đang nằm mơ nhưng rất nhanh, Mạnh Ngôn đã từ phía xa đi tới.
Anh đến đúng lúc, không nghe thấy hai người trước đó nói gì nhưng rõ ràng nhìn ra người đàn ông bên cạnh này có tình cảm mãnh liệt... thích vợ mình.
Tuy nhiên, vợ mình dường như không để ý lắm.
Mạnh Ngôn di tới rất thoải mái, ánh mắt dịu dàng: "Anh vừa mới xuống xe, tính thời gian thì em vừa mới ăn xong.
"
"Mạnh Ngôn!"
Diệp Thiển Hâm vui mừng nắm lấy tay Mạnh Ngôn.
Đây là bên ngoài, lại là trường học, hai người không thể có hành động thân mật hơn được nữa.
"Anh đến sao không nói với em một tiếng?"
Mạnh Ngôn cười tủm tỉm: "Muốn tạo cho em một bất ngờ, cũng là để xin lỗi em về chuyện trước đó, trước khi đến anh còn thay em đi thăm cháu gái, bây giờ em bé rất tốt.