"Bình thường Quách Điềm Điềm sợ dính vào việc nhất, bây giờ cô ta không có việc gì làm, ngược lại còn nổi cáu." Trịnh Ái Quốc đứng bên cạnh Diệp Thiển Hâm, nhìn Cô vẽ vời.
Hôm nay Quách Điềm Điêm đến, thấy mọi người đều bận rộn, liền trêu chọc vài câu, kết quả không có một ai để ý đến cô ta, đợi cô ta hiểu rõ mọi chuyện, liền tỏ vẻ không vui nói bọn họ xa lánh mình, mãi đến khi Ngô Thúy Bình nói đừng làm phiên mọi người làm việc, Quách Điềm Điềm mới dậm chân bỏ đi.
Diệp Thiển Hâm cầm bút lông vẽ nhẹ lên khóe miệng con hạc, vừa rửa bút vừa có thời gian trả lời Trịnh Ái Quốc: "Đơn giản thôi, lát nữa tôi có việc rửa hộp đựng màu, tôi không ngại để cô ta đến rửa."
Trịnh Ái Quốc: "Thôi bỏ đi, đừng nhìn cô ta đã đi làm một hai năm rồi, tay chân không nhanh nhẹn còn thích lẩm bẩm, cô muốn rửa cái gì, tôi cũng đang rảnh rỗi, tôi giúp cô rửa."
Nghe vậy, Diệp Thiển Hâm còn chưa nói gì, Ngô Thúy Bình đang cúi đầu lật sách ngẩng đầu nhìn Trịnh Ái Quốc.
Trịnh Ái Quốc khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vì trước đây mẹ hắn là người của khoa thiết kế nên hắn mới vào làm ở nhà máy thay mẹ, nhân phẩm cũng coi như được nhưng lại lêu lổng, mãi vẫn chưa có vợ.
Diệp Thiển Hâm không nghĩ nhiều như vậy, cô kéo kéo chiếc áo len trên vai, tùy ý chỉ vào hộp đựng màu bên cạnh chậu nước sạch: "Đổi chậu nước sạch này, sau đó rửa sạch hộp đựng màu, à đúng rồi, lúc về tiện tay đóng cửa sổ, trời hơi lạnh, văn phòng cũng hơi bừa bộn, nhân tiện có nước sạch thì quét dọn một chút, làm phiền anh rồi."
Trịnh Ái Quốc cầm hộp đựng màu, tay khựng lại, sau đó cười gượng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đợi cửa đóng lại, Ngô Thúy Bình mới nhìn Diệp Thiển Hâm như không có cảm giác gì, lúc này cô đang cam thước để đo đạc thứ gì đó.
"Tiểu Diệp." Ngô Thúy Bình đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ cô đã hai mươi hai tuổi rồi phải không, có đối tượng chưa?"
"Chưa." Diệp Thiển Hâm tùy tiện trả lời cô ta. Kể từ khi trở vê từ quân khu, Ngô Thúy Bình như đang giận dỗi với cô, ngoài công việc ra thì không nói gì cả, Diệp Thiển Hâm lười so đo với cô ta, vì vậy cũng không để ý đến cô ta.
"Gia đình cũng không nghĩ đến chuyện giới thiệu cho cô một người sao?" Ngô Thúy Bình lại lên tiếng.
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới ngẩng đầu lên: "Nghĩ chứ."
"Vậy muốn tìm người như thế nào?"
Diệp Thiển Hâm cầm bút lông chống lên cằm: "Muốn tìm một người ngốc nghếch, ít chuyện và không ve nhà."
Ngô Thúy Bình: ”... Tôi không nói chuyện với cô nữa, cô đang so đo với tôi.
Diệp Thiển Hâm nhìn cô ta với vẻ vô tội: "Không có, đây là lời nói thật lòng của tôi."
". Tùy cô."
Nhìn Ngô Thúy Bình viết đầy vẻ bất lực trên mặt, Diệp Thiển Hâm cười cười rồi tiếp tục bận rộn với việc của mình.
Phía sau nhà máy dệt len, chủ nhiệm Lưu bị Quách Điềm Điêm kéo đi, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Quách Điềm Điềm.
"Lần trước giám đốc nhìn thấy đã không tốt rồi, sao cô đi làm mà lại gọi tôi ra đây.
Quách Điềm Điềm dậm chân, vòng tay qua cánh tay chủ nhiệm Lưu: “Anh rể, anh không biết bọn họ quá đáng đến mức nào đâu, đều là một phòng ban, bọn họ cô lập em.
Chủ nhiệm Lưu cũng không tránh tay cô ta: "Vậy sao nhiều người như vậy lại chỉ cô lập mình cô, cô không tự kiểm điểm vấn đề của mình sao? Có thời gian thì học hỏi nhiều hơn, nếu không phải nể mặt chị họ cô, tôi đã đuổi việc cô từ lâu rồi."