Chương 19. Người phụ nữ này đang quyến rũ anh 1
Bất kể anh có thời gian hay không cũng coi như có lòng, vì thế mới nhờ người khác bắt cá diếc cho cô.
Về điểm này thì Tô Tình khá hài lòng.
Chuyện người chuyển phát nhanh hôm nay đến giao đồ cũng không giấu được nữa.
Trong thôn lại bắt đầu lan truyền, nói bên nhà lão Tô lại gửi đồ cho thanh niên trí thức Tô, có người còn nhìn thấy lần này không chỉ có thư mà còn có một gói đồ lớn!
Chắc là gửi rất nhiều thứ đây.
Sau một ngày làm việc, Thái Mỹ Giai đang kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình trở lại thì nghe thấy tin tức này.
Cơ thể vốn đã mệt mỏi càng thêm rệu rã!
Thật sự là không công bằng, cô ta tốt như vậy lại không gặp được cha mẹ tốt, trong mắt cha mẹ cô ta nào có chỗ cho đứa con gái này, chỉ toàn tâm toàn ý đối tốt với con trai.
Cho dù sau khi về nông thôn cô ta còn tiết kiệm ăn tiêu để đổi lấy một ít phiếu lương thực gửi về, trong nhà cũng không nói tốt hay cảm kích gì, còn chê cô ta gửi ít.
Làm gì được tốt số như Tô Tình, không làm mà cũng có ăn.
Lần này còn gửi một kiện hàng lớn đến, không biết bên nhà lão Tô gửi đồ tốt gì, Thái Mỹ Giai hơi muốn qua hưởng ké.
Nhưng bây giờ Tô Tình nhìn thấy cô ta liền muốn đòi nợ, cô ta không muốn đến nữa.
Trưa nay cũng vừa qua đó xong, thôi, để lúc khác lại đi tìm, cô ta cũng muốn xem trong lòng Tô Tình rốt cục có người chị em tốt như cô ta hay không?
Nếu trong lòng người chị em tốt như cô ta thì nhà lão Tô có gửi đồ gì tốt hẳn sẽ tự đem đến cho cô ta!
Tô Tình mà biết được suy nghĩ của Thái Mỹ Giai có lẽ sẽ đẩy cô ta vào bể chứa phân cho tỉnh táo lại.
Chuyện nhà lão Tô gửi đồ khiến cả thôn bàn tán không thôi, dù gì chuyện này tháng nào cũng xảy ra, người ta không xuýt xoa cảm thán mới lạ.
Vệ Thế Quốc làm việc cả ngày về liền nghe thấy tin này.
Nói - ‘không chừng mẹ vợ gửi thứ gì tốt đến cho anh đó’, Vệ Thế Quốc nghe xong mặt vẫn không chút biểu tình.
Nhưng trong lòng lại ngổn ngang suy nghĩ, lão Tô đã gửi đồ đến rồi, cái người phụ nữ trong nhà kia cũng đến lúc hiện nguyên hình rồi đúng không?
Vốn nghĩ có thể yên ổn thêm vài hôm, không ngờ bên nhà lão Tô xót con gái, nhanh như vậy đã gửi đồ đến, quả thực từ thành phố gửi đồ về thôn cũng không mất quá nhiều thời gian.
Bỏ đi, chuyện gì nên đến cũng đến, có gì to tát đâu.
Vệ Thế Quốc không cùng bọn Vương Cương tắm sông mà một mình về nhà vì còn phải bện chuồng gà, chuyện tắm rửa thì để tối qua tắm cũng được.
“Anh về rồi à? Em pha cho anh cốc mạch nha, em trai em gửi đó, anh uống đi.” Tô Tình nói.
Vệ Thế Quốc cau mày, người phụ nữ này muốn làm gì? Cô có tiền rồi mà vẫn pha cho anh mạch nha đắt tiền như vậy?
“Có việc muốn nhờ anh giúp, mau uống.” Tô Tình đưa cho anh.
Vừa nghe nói có chuyện, Vệ Thế Quốc càng không muốn uống nữa, trực tiếp nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”
“Chẳng phải không lâu nữa có đợt bông tới sao? Nhà em gửi rất nhiều phiếu bông tới, còn có phiếu vải nữa, anh giúp em tìm người may chiếc chăn bông mới nhé? Mùa đông lạnh lắm.” Tô Tình cũng nói thẳng.
Vệ Thế Quốc có nhân lực, nhờ anh giúp bớt tốn sức, sao cô có thể bỏ qua người trợ giúp tốt như vậy mà tự làm khổ mình chứ?
Đưa cho anh tiền và phiếu, anh liền có thể mang một chiếc chăn bông mới về cho cô chống rét mùa đông.
Nghe thấy là chuyện như vậy, Vệ Thế Quốc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút cảnh giác nhìn cô: “Tìm người làm chăn bông cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Ồ, đây là đề phòng cô à.
Tô Tình gật đầu, thuận theo: “Em biết không dễ dàng, nhưng em biết anh sẽ có cách, hơn nữa tiền và phiếu em đều có, sẽ không khó khăn lắm đâu.”
Vệ Thế Quốc một chút niềm vui được trọng dụng cũng không có!
“Mau uống đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa, cả ngày mệt mỏi rồi cần phải lại sức.” Tô Tình đưa cốc mạch nha đến bên môi anh.
Bởi vì phải giúp đỡ cô, Vệ Thế Quốc cũng không khách khí nữa mà trực tiếp nhận lấy cốc mạch nha uống.
Má nó, thế mà lại ngon thật!
“Ngon đúng không? Em để ở trong tủ ấy, anh muốn uống thì tự mà pha, trong đó có cả kẹo sữa nữa, em trai em gửi cho hai gói.” Tô Tình nói.
Nói xong cũng không cần Vệ Thế Quốc đáp lại, cô lại lấy phiếu thịt ra, nói: “Đây là phiếu thịt, anh lấy tiền đi mua một ít trước để bớt thèm, còn lại thì đợi sau vụ mùa hẵng mua tiếp, đó là lúc mệt nhất, không ăn chút đồ tốt là không được.
Cô đưa cho anh một phiếu thịt, phần còn lại đem cất vào tủ, nhìn bộ dạng cô lải nhải, Vệ Thế Quốc miết phiếu thịt trong tay thực sự muốn chất vấn người phụ nữ này một trận.
Nhà cô đã đã gửi tiền, phiếu phiếu và đồ dùng tới rồi còn bày ra bộ dạng này để làm gì!
“Còn có phiếu lương thực, anh đi mang một ít gạo về. Vị của gạo lứt thì tệ hơn một chút, đợi mua về em nấu cơm cho anh ăn, mua cả bột mì nữa, mì sủi cảo bánh bao đều cần dùng. “
“Đúng rồi, trong thư chố có hỏi em năm mới có xin nghỉ phép được không, lúc đó mang anh về gặp mọi người.” Tô Tình lải nhải một hồi, cuối cùng thả cho anh một quả bom.
Vệ Thế Quốc không nói tiếng nào ra ngoài sân bắt đầu làm chuồng gà, nhưng toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là lời của người phụ nữ này.
Liệu có phải người phụ nữ này ... người phụ nữ này đang quyến rũ anh không!