Thập Niên 70 : Nàng Dâu Là Thanh Niên Trí Thức (Dịch)

Chương 29. Một rồng một phượng 2

Chương 29. Một rồng một phượng 2


"Phụ nữ chỉ muốn dỗ dành nhiều hơn, cậu đừng quan tâm đến việc cô ấy có thanh cao hay không, có kiêu ngạo hay không, cậu buông ra những lời nhục mạ với cô ấy là có thể khiến đầu óc choáng váng, ở trên giường cũng sẽ không có gì là không thể nói, lời nói dễ nghe một chút, hơn nữa rèn luyện thân thể cho tốt, thanh niên trí thức họ Tô nhất định sẽ thích cậu đến mức không chịu được, cậu có thể nắm chắc cơ hội." Vương Cương tự nói với anh ấy.
Vệ Thế Quốc nói: "Buổi chiều tôi ra xem một chút nữa, về trước đây."
Vương Cương cũng chỉ gánh cái cuốc lên đi về cùng anh, nói: "Nếu trời không mưa, tôi cũng muốn cậu dành thời gian đưa thanh niên trí thức họ Tô đến thị trấn, mua cho cô ấy chiếc dây buộc tóc hay bông hoa hoặc thứ gì đó, trong thị trấn còn có phim điện ảnh, thanh niên trí thức các cô ấy chỉ thích mấy điều đó, cậu phải thuận theo sở thích mà học biết không?"
Thuận theo sở thích cũng không sai, nhưng phải là cô không cự tuyệt anh mới được, tận trong đáy lòng cô muốn cự tuyệt, vốn dĩ anh cũng không cần tốn sức.
Anh không có thời gian để đi đến thị trấn, không thể lười biếng vô duyên vô cớ, bận việc ngoài ruộng hay làm việc quan trọng, cô đều không chê anh, bằng lòng vượt qua cùng anh, chờ đến mùa đông rảnh rỗi anh có thể đưa cô vào thị trấn mua đồ và xem chiếu bóng.
Trước tiên phải cần cô không ngại anh.
Tô Tình ở nhà đã hầm canh cá diếc đậu hũ, rất thơm, món chính là khoai lang luộc.
Thấy Vệ Thế Quốc trở về, Tô Tình chào hỏi: "Rửa tay ăn cơm, mỗi ngày em chỉ có ăn, không thể gánh vác nổi trên vai, nếu em là một cô gái sinh ra ở quê hương anh, có lẽ sẽ bị bà mai trong chu vi mười vạn dặm chê rồi."
Vệ Thế Quốc nhìn cô, giật mình, dò xét nói: "Sẽ không ai chê em."
Tô Tình bắt được tín hiệu rất nhanh nhạy, mặc dù có chút ngượng ngùng, tim cũng đập hơi nhanh, nhưng cô giả bộ làm dáng vẻ bình thường. nói: "Dĩ nhiên anh là đàn ông sẽ không chê, em nói đúng ở bên ngoài, bởi vì bây giờ có không ít người xét nét sau lưng em, nhưng em cũng không thèm để ý, anh đừng có chê em không làm chỉ biết ăn sung mặc sướng là được."
Vệ Thế Quốc cảm thấy trái tim bên ngực trái đập hơi nhanh, mượn cớ rửa tay để quay lưng về phía cô tiếp tục thử dò xét nói: "Anh vừa mới nghe anh Cương nói, phụ nữ mang thai sẽ không biết nhanh như vậy."
"Đàn ông các anh biết cái gì, em có cảm giác anh sắp làm bố em sắp làm mẹ, hơn nữa có lẽ là sinh đôi, anh cả và anh hai em sinh đôi, nhìn dáng dấp rất giống nhau." Tô Tình nói.
Lời này cũng không phải là giả, anh cả và anh hai cô sinh đôi, vốn dĩ lúc còn nhỏ không ai phân biệt được hai anh em, sau khi lớn lên mới có vài điểm khác biệt, nhưng vẫn rất giống nhau.
Nhưng em trai và cô thì không, đều là thai đơn.
"Em cũng nằm mơ thấy một con rồng và một con phượng chui vào trong bụng em, có thể là sinh đôi trai gái chăng?" Tô Tình mồm miệng như pháo rang.
Cô nói như vậy cũng không phải không có lý do, điều kiện gia đình quá sơ sài, Vệ Thế Quốc có bản lĩnh, nhưng vốn dĩ anh đề phòng cô nên không tiết lộ.
Lần trước anh chỉ mang một cân trứng gà và hai ba lạng dầu lạc, thế là đủ rồi ư? Cô cũng không muốn bị tủi thân, đặc biệt là mang song thai, nếu không đủ dinh dưỡng thì đứa trẻ sẽ rất nhỏ, với điều kiện y tế hiện tại thì rất nguy hiểm.
Hơn nữa cô không muốn đứa con của mình đi theo con đường trong sách mà cơ thể xương cốt luôn luôn yếu ớt cho nên nhất định phải nuôi dưỡng tốt một chút khi còn trong bụng mẹ.
Nhưng không, nếu anh còn mở miệng thì cô sẽ đề phòng anh.
Không thể không nói, những lời này của cô khiến nhịp tim Vệ Thế Quốc tăng mạnh, thình thịch mà đập. Mơ thấy một con rồng một con phượng chui vào bụng? Anh cả anh hai cô cũng là sinh đôi, vậy không lẽ cô thật sự sinh đôi ư?
"Bây giờ đang lúc ‘phá tứ cựu’, anh cũng không nên nói ra bên ngoài." Tô Tình thoáng xúc động nhìn anh, nói.
"Anh biết, cuộc sống bây giờ túng thiếu, chờ thêm một thời gian, anh xin nghỉ đưa em vào thị trấn kiểm tra." Vệ Thế Quốc nhìn cô, nói.
Trong lòng Tô Tình hừ một tiếng, nhìn qua, anh chính là đàn ông, thật ra cũng không biết, vốn dĩ bận việc đồng áng không rảnh nên bảo cô tự đi, bây giờ thì muốn xin nghỉ đưa cô đi.
Nhưng cô thật sự còn không cần anh đưa đi, nói: "Không cần anh, đến lúc đó em xem có xe hay không, rồi tự mình đi cùng ai đó là được, anh khỏe mạnh dễ kiếm công việc, em cũng đã quen nghỉ phép, tránh đến khi đó để người ta nói anh bị em liên lụy, vả lại chuyện này em cũng chưa chắc chắn, chỉ là nằm mơ thấy."
"Xin nghỉ một ngày không có gì ghê gớm, đến lúc đó cùng đi." Vệ Thế Quốc kiên định nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất