Khi đó đang mùa xuân hoa nở, dọc đường gặp rất nhiều rau dại và các loại nấm, theo nguyên tắc bản năng, Cố Chi Nghiên cho tất cả những thứ này vào túi.
Ban đầu đường lên đỉnh núi khá dễ đi, nhưng càng đi càng khó, đường núi trở nên dốc hơn, bụi gai mọc đầy đất, vốn dĩ con đường có thể thấy được, dần dần bị những cây to cành lá phức tạp che khuất.
Cố Chi Nghiên mệt mỏi người đây mồ hôi, nhưng người đàn ông vẫn không có ý định dừng lại, cô trông mong hỏi:
"Thằng khốn kia còn đi theo chúng ta không?”
Dứt lời, An Tĩnh Nguyên cười "Xì", nhanh chóng trả lời cô:
"Còn, thằng khốn còn đi theo."
Cố Chi Nghiên hơi bĩu môi, cô muốn quay đầu lại nhưng không thể quay đầu lại.
"Vậy chúng ta phải làm gì đó, chân em sắp gãy rồi, em muốn nghỉ ngơi."
"Bây giờ sao?”
An Tĩnh Nguyên nhìn lướt qua cảnh vật trước mặt, lại nắm tay người phụ nữ đi về phía trước. Tới một chỗ cây cối xum xue, anh nhanh chóng buông tay cô ra, nói:
"Vừa tới nơi rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút."
Anh nói rất to tiếng, Triệu Khang Vân cách đó không xa đã nhanh chóng nghe thấy.
Vốn dĩ anh ta vẫn duy trì khoảng cách để không bị phát hiện, bây giờ lập tức dừng bước, nhìn ngó một chút rồi trốn vào bên cạnh gốc cây.
Đường núi không dễ đi lại bị hai người dẫn đi lung tung không mục đích, anh ta mệt đến sắp ngất, thậm chí có ý nghĩ bỏ theo dõi, nhưng nghĩ đến bọn họ thần thần bí bí đi lên núi, chắc chắn trong chuyện này có vấn đề!
Đang ngồi xổm phía sau gốc cây, cố nín thở, một lúc sau lại nghe được cuộc đối thoại thâm tình mật ý của Cố Chi Nghiên với người đàn ông.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng không khó để tưởng tượng hai người bọn họ đang làm chuyện gì.
Lời nói mềm mại ngọt ngào lọt vào tai anh ta, giống như bị cây kim đâm vào làm cho người ta đau đớn khó lòng chịu nổi, tâm trạng anh ta bực bội, lấy hai tay bịt lỗ tai lại.
Tất cả ồn ào bị kẹt lại ngoài hai đôi tai, cả thế giới đều yên tĩnh, gần như yên tĩnh hẳn.
Triệu Khang Vân chậm rãi buông tay xuống, những âm thanh đáng ghét kia không còn vang lên nữa.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, lập tức đi ra từ phía sau kia cổ thụ, Cố Chi Nghiên và An Tĩnh Nguyên đã sớm đi đâu không biết.
Lúc này anh ta lập tức lao lên, điên cuồng đi lòng vòng xung quanh nơi hai người vừa nghỉ ngơi, nơi núi sâu đất hoang, xung quanh đều là cỏ dại cao nửa người, con đường mà hai người vừa đi qua tỉnh mắt có thể nhìn thấy được.
Triệu Khang Vân cười lạnh, họ cẩn thận hay là muốn loại bỏ anh ta?
Không có cửal Hôm nay nếu không bắt được nhược điểm của bọn họ, anh ta cũng phải tạo ra một cái nhược điểm.
Anh ta đi theo dấu vết của hai người, còn chưa đi được vài bước, dưới chân bỗng nhiên đạp phải khoảng không, rồi sau đó cả người không tự chủ được mà ngã xuống.
Ngay khi vừa tiếp xúc với mặt đất, Triệu Khang Vân nghe được tiếng xương khớp bị trật khớp vang lên, rồi sau đó một cơn đau thấu tim nháy mắt chạy từ mắt cá chân lên toàn thân.
Anh ta đau đến nhe răng trợn mắt, miệng cũng không nhịn được “A" lên đầy thảm thiết, không gian yên tĩnh trong núi bị tiếng kêu thê lương xuyên qua, kinh động chim sẻ sợ hãi lập tức vỗ cánh bay đi.
Đợi khi hoàn hồn lại, anh ta nhìn tình cảnh tượng quanh mình, thì ra là rơi vào một hố sâu!!!
Xung quanh hố sâu đều là cỏ dại cao nửa người, diện tích không lớn, nhưng rất sâu, sâu đến mức muốn thoát ra ngoài cũng rất tốn sức.
Giống như là bẫy săn thú rừng trước kia đào để săn thú, mà loại bây này nếu không có công cụ hỗ trợ thì không thể thoát ra được!
Đến bây giờ Triệu Khang Vân còn không biết gặp phải tình huống gì, đầu tiên là An Tĩnh Nguyên dẫn anh ta đùa giỡn đi nửa vòng núi, sau đó lại cố ý để lại manh mối dẫn anh ta đến chỗ này, chính là để thời khắc này làm cho anh ta rơi vào chỗ này.
Anh ta ôm chặt cái chân đau không thể nhúc nhích, cố gắng giãy giụa đứng lên, nhưng rất là đau, anh ta không thể cử động được, tức giận anh ta chửi ầm lên:
An Tĩnh Nguyên, mày cút ra đây cho tao, đàn ông mà đi ám hại, có ngon thì chính đại quang minh đánh một trận với ông!"
Hình như hai người kia cố ý chờ khi anh ta kêu lên, vừa mới nói xong, liền xuất hiện trong tâm mắt của anh ta.