"Chị Tú Anh, em biết gần đây gây ra nhiều phiền toái cho mọi người nhưng Ngọc Như là quả phụ, nếu vào cục công an nữa thì sợ sau này sống không nổi."
"Nếu thật sự không được, em lập tức để nó trở về bên kia, về sau không bao giờ bước vào nơi này một bước nữa, sau này lại bồi thường cho bên chị, chị thấy có được không?"
Mọi người thấy Hầu Bảo Mai rơi lệ mà mềm lòng, bắt đầu nói đỡ cho Ngô Ngọc Như, Hầu Tú Anh cũng không biết nên từ chối như thế nào mới tốt.
Cố Vĩ Minh biết rõ An Tĩnh Nguyên ám chỉ chuyện báo cáo, nhưng việc này anh cũng không muốn náo loạn quá lớn.
"Cứ như vậy đi, đơn xin nhập đội của Ngô Ngọc Như vẫn còn ở chỗ tôi, tôi không phê duyệt, nếu quan sát vài ngày mà cô ấy không phạm tội nữa, tôi sẽ duyệt."
An Tĩnh Nguyên cảm thấy khó chịu nhưng cũng không thể không nể mặt bí thư:
"Cho nên bí thư sẽ bảo đảm sau này cô ấy không gây phiền toái cho chúng tôi sao?
Nếu có thể thì chúng tôi cũng không có ý kiến."
"Được, tôi bảo đảm."
Cố Vĩ Minh thẳng thắn nói.
"Dù sao tôi cũng là một bí thư, nếu cô ấy lại hồ đồ với hai người, tôi là người đầu tiên không tha cho cô ấy"
Anh nói xong quay đầu nhìn Ngô Ngọc Như, nghiêm nghị cảnh cáo:
"Cô xin lỗi Chi Nghiên trước, đừng có mà không phục, tôi biết gân đây cô đã làm cái gì, tốt nhất nên an phận, tôi là nể mặt mẹ cô mới không muốn làm lớn chuyện, lại làm trò tôi sẽ không nể tình nữa đâu."
Ngô Ngọc Như muốn từ chối nhưng lại không có biện pháp từ chối, đúng như Hầu Bảo Mai vừa nói, cô mới thi đại học, lúc này nếu xảy ra chuyện gì là xong luôn!
Được rồi, hôm nay cô nhịn, chờ thi đại học xong lại để cho những người hôm nay khi dễ cô nhìn cô quật khởi như thế nào!
- Rất xin lỗi chị Chi Nghiên!
Đáy mắt cô ngấn nước.
"Tôi cam đoan sau này không trộm đồ nữa, không bao giờ làm phiền chị nữa."
Cố Vĩ Minh đã đảm bảo nên Cố Chi Nghiên cũng không nói gì, cô biết hiện tại cho dù thật sự đưa Ngô Ngọc Như đến công an, muốn gán tội trộm cắp cũng không dễ dàng, không chừng vài ngày sẽ được thả về.
Mọi người dễ dàng đồng tình với kẻ yếu, hiện tại Ngô Ngọc Như từ trong miệng Hầu Bảo Mai chính là kẻ yếu, nếu bọn họ không nhượng bộ vậy không chừng sẽ có càng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Sau khi suy nghĩ kỹ cô liền đồng ý. Sáng sớm hôm sau, toàn thể đội viên phải đến sân thể dục nhỏ của đại đội họp, đội viên trong đội và những cán bộ chủ chốt của chi bộ đảng đều đến, một đám đội viên đen ai nấy đứng ở phía sau, đều nhìn về phía Ngô Ngọc Như đang đứng trên đài, chờ cô kiểm điểm.
Ngô Ngọc Như cầm một tờ đơn trong tay, nhìn đám người dưới đài bắt đầu khởi động, những người đó đưa tay lên cổ, ánh mắt mang theo sự châm chọc, hứng thú nhìn cô.
Tay cô nắm tờ giấy, chỉ cảm thấy thân thể mình như bị ánh mắt của những người đó đâm thủng, nhưng không có biện pháp nào, cô chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận đọc:
"Kính gửi cùng đại đội chi bộ đảng cùng các vị đội viên, tôi là Ngô Ngọc Như, ngày hôm qua bởi vì lòng tham nhất thời..."
Chuyện ngày hôm qua lên men sau một đêm, mọi người đều biết Ngô Ngọc Như đã làm gì, vốn có người còn khó hiểu nhưng hiện tại nghe cô kiểm điểm liền không nhịn được mà thổn thức.
Ở trong mắt mọi người, Ngô Ngọc Như trước kia là một người ngoan hiền, không nghĩ tới hơn nửa năm nay, đầu tiên là chồng chết, sau đó lại mập mờ với hôn phu của bạn tốt, hiện tại còn trộm đồ, quả nhiên con người không chịu được thời gian.