"Bây giờ anh rất tỉnh táo." Lục Vân Dương lạnh lùng nói, nhìn mấy người còn chưa kịp phản ứng vẻ mặt khiếp sợ, lại giải thích: "Con biết mấy người có thể nhất thời không có cách nào tiếp nhận, nhưng đây là sự thật."
"Cô ấy bây giờ có công việc, người cũng hiểu chuyện hơn trước kia, con ở chung với cô ấy những ngày này cảm thấy rất vui vẻ, cho nên con muốn kết hôn với cô ấy."
"Không được!" Tống Mỹ Hoa thoáng chốc cọ xát đứng dậy, tức giận đến mức bà ta thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh: "Trước kia cô ta chết cũng không muốn gả cho con, hại nhà họ Lục chúng ta bị người ta chỉ trỏ lâu như vậy, hiện tại thật vất vả mọi người mới yên tĩnh, mẹ tuyệt đối không đồng ý cho con làm bậy!"
"Đây không phải là làm bậy." Lục Vân Dương nhìn bà ta nhíu mày: "Đây là quyết định của con và cô ấy, đã thương lượng qua mới đưa ra."
Nói xong, anh lại nhìn Lục Chí Quân nói: "Hơn nữa, lúc trước ông nội đồng ý cầu hôn nhà họ Tô, không phải cũng cảm thấy Tô Ngọc Đào có thể mới đưa ra quyết định sao?"
"Cái này không giống." Tống Mỹ Hoa ôm ngực phập phồng kịch liệt dù chết cũng không đồng ý: "Ông nội con khi đó đưa ra hôn sự cũng không nghĩ tới cô ta bởi vì không thích con mà tự sát từ hôn!"
"Bây giờ cô ấy thích con." Thanh âm Lục Vân Dương kiên định có lực: "Cho nên cô ấy sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa, điểm ấy mẹ có thể yên tâm”
Con trai đột nhiên nói muốn kết hôn, Lục Trung Triển đến bây giờ vẫn còn rất mơ hồ, đầu óc ông ấy trống rỗng, cũng không biết nói gì, chỉ lôi kéo vợ mình ngồi xuống: "Bà đừng kích động, chúng ta từ từ nghe con trai nói xong đã."
Tống Mỹ Hoa hiện tại sao có thể không kích động? Một đứa con trai tốt, lần đầu tiên rơi vào tay nhà họ Tô cũng coi như xong, hiện tại lại lân thứ hai ngã vào nhà họ Tô kia, bà ta không tức giận ngất đi cũng đã coi như bà sức khỏe tốt.
"Còn có cái gì để nói?" Thanh âm của bà ta thoáng cái đã cao lên, sắc mặt từng mảng đỏ thẫm: "Nó đang nói muốn kết hôn với Tô Ngọc Đào các người còn không vội sao?”
Vẻ mặt bà thất thố, bộ dạng muốn mất khống chế khiến Lục Chí Quân hơi nhíu mày: "Đừng la hét nữa, có chuyện gì cứ nói cho tốt, muốn giở thói lưu manh làm ầm ï sao?"
Tống Mỹ Hoa biết ông già nhà mình và lão già nhà họ Tô đã chết kia có quan hệ tốt, nhưng đó đều là chuyện trước kia, hiện tại việc này có thể quan hệ đến tương lai của con trai mình: "Cha, nó đây là làm loạn, hôn sự lần này, con quyết không đồng ý!"
Lục Chí Quân nhìn bà ta chằm chằm, giọng nói thản nhiên: "Lục Vân Dương đã hai mươi sáu tuổi, cũng không phải mười sáu tuổi, con không thể thay thằng bé quyết định bất cứ chuyện gì."
"Ông nội, nhưng người anh trai muốn kết hôn là Tô Ngọc Đào đó." Lục Vân Chiêu cũng nhịn không được xen vào: "Chuyện trước kia của chị ta, còn chưa qua bao lâu đâu."
"Chuyện của người lớn, một đứa trẻ như cháu xen vào làm gì." Lục Chí Quân hừ một tiếng: "Sách thì cháu không đọc cho kỹ để học cho tốt, cháu nhìn Ngọc Thanh xem, lần này người ta thi tốt biết bao?"
Sự kiêu ngạo của Lục Vân Chiêu thoáng cái đã bị bóp nát, cô chỉ nhỏ hơn Tô Ngọc Thanh mấy tháng, nhưng so với Tô Ngọc Thanh thấp hơn một cấp, thành tích cũng không tốt như cô ấy, mỗi lần ông nội đều chọc vào tử huyệt của cô.
"Cháu đã nghĩ kỹ chưa?" Lục Chí Quân nhìn Lục Vân Dương: "Bây giờ cháu muốn kết hôn và người kết hôn là Tô Ngọc Đào, người trước kia bởi vì không thích cháu mà náo loạn tự sát."
"Rất có thể tương lai của cô ấy, khi hai vợ chồng các cháu có mâu thuẫn, nó sẽ lại một lần nữa làm ra chuyện như vậy."
Thái độ của ông khiến Lục Vân Dương thở phào nhẹ nhõm, chuyện kết hôn hiện tại đối với người trong nhà quả thật có chút quá mức đột ngột, nhưng anh tin tưởng tình cảm hiện tại của Ngọc Đào dành cho mình.