Dựa theo thời gian mang thai, Ngọc Đào cảm thấy hẳn là ngày sinh nhật Lục Vân Dương, bọn họ không có mặt mũi, ở phòng khách làm việc mờ ám.
Người này thật sự là không thể dục cần bất mãn, bằng không thật đúng là không biết khi nào sẽ đột nhiên lại có một kinh hỉ lớn!
Ngọc Đào ngâm lại, hiện tại mang thai, cho dù không lấy được thư báo trúng tuyển, có lẽ cũng không có chờ mong như vậy, dù sao sinh con, cô không có thời gian học đại học.
Mà người đàn ông, lúc này nắm chặt tay cô, giống như sợ anh thoáng cái là cô có thể chạy thoát, siết chặt mười ngón tay của cô.
Dọc theo đường về nhà, trong lòng hai người đều có tâm sự, không nói với nhau lời nào, xuống dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy người đưa thư muốn bỏ thư vào hòm thư của bọn họ.
Lục Vân Dương vội vàng gọi người đưa thư lại, lấy được một phong thư từ trong tay anh ta, chữ viết trên phong bì rõ ràng, địa chỉ gửi thư là trường học.
Anh hơi hơi sửng sốt, rất nhanh lại ý thức là đã xảy ra chuyện gì, vui sướng trong lòng giống như được thêm mật thêm đường, niềm vui trong nháy mắt tăng lên gấp đôi!
"Thư của em.
Lúc này anh đưa phong thư cho Ngọc Đào, khóe môi cười rộ lên: "Chắc là giấy báo trúng tuyển của em."
Ngọc Đào nghe vậy nhanh chóng nhận lấy thư từ trong tay anh mở ra, đạp vào mắt cô là mấy chữ "Thông báo nhập học”, tiếp theo là viết thời gian khai giảng cùng vài câu khách sáo.
Thực sự là thông báo nhập học của trường đại học! Thông báo mà gần đây cô đã luôn luôn chờ mong.
Ngọc Đào bỗng có chút ngơ ngác.
Một giây trước cô còn tự an ủi mình mang thai, cho dù không nhận được thông báo nhập học cũng không tiếc nuối như vậy, kết quả đảo mắt đã nhận được thứ cô ngày đêm mong chời"
Sau một lúc lâu, con ngươi ngăm đen của cô khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông, chậm rãi hỏi: "Vậy, bây giờ phải làm sao?”
Cô chưa từng mang thai, không biết trong quá trình đó sẽ diễn ra như thế nào, cô cũng không muốn rời xa người đàn ông nhà mình quá lâu: "Trường này ở trong thành phố, hơn nữa em còn đang mang thai."
Lục Vân Dương hiểu ý cô, mang thai và học đại học mặc dù là hai việc không xung đột với nhau, nhưng nếu hai người muốn gặp nhau, có lẽ cô sẽ không đủ tinh lực, hơn nữa anh làm việc ở đây, mặc dù cách thành phố chỉ có hơn hai tiếng đồng hồ xe, nhưng đi qua đi lại cũng không thể chăm sóc cô chu toàn.
Nếu cô không đủ sức thực hiện hai việc cùng một lúc, anh cảm thấy có thể nghỉ học trước, chờ sinh con xong rồi lại đi học.
Trâm ngâm một lúc lâu, anh nói: "Xem tình hình thế nào đã, nếu không thì nghỉ học trước, đợi cho đến khi em sinh xong rồi lại đi học."
"Thế này cũng được hả?" Ngọc Đào nghe vậy kinh ngạc: "Có thể tạm nghỉ được sao?"
"Đương nhiên có thể." Lục Vân Dương cầm phong thư trong tay cô, nắm tay cô đi vào hành lang: "Việc này giao cho anh, bên ngoài quá lạnh, chúng ta vê nhà trước rồi nói sau."
Khi xác nhận Ngọc Đào mang thai và nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học được vài hôm, Lục Vân Dương nhanh chóng gọi điện thoại đến trường tìm hiểu một chút về việc tạm hoãn.
Bây giờ trường đại học chỉ mới bắt đầu khôi phục, họ cũng không đưa ra bất kỳ câu trả lời chắc chắn nào về việc tạm hoãn, nhưng đã xác định rằng cô có thể tạm nghỉ, điều này làm cho anh nhẹ nhõm, sau đó anh mới bật mí niềm vui nhân đôi cho mọi người trong nhà.
Mang thai chưa tới ba tháng không nên nói với bên ngoài, nhưng Trịnh Xuân Linh thật sự là quá kích động, liền không quản được cái miệng của mình, cứ như vậy qua nửa ngày, mọi người trong thôn đều biết nhà họ Tô song hỷ lâm môn!
Tô Ngọc Đào từng tùy hứng kiêu căng trước kia lại thi đậu đại học, ngay cả mấy thanh niên tri thức trong đội cũng không ai có thể thi đậu, cô lợi hại biết bao.