Đôi mắt đại đội trưởng hơi trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi của thím Vương nói đặc biệt có đạo lý, một người một khi tư tâm tăng vọt, vậy ai biết sau lưng cô ta sẽ làm ra chuyện gì đây?
Người như vậy, làm sao có thể được nhận phúc lợi từ trong đội nữa?
"Vậy..." Đại đội trưởng nhìn Tạ Uyển Trinh: "Lát nữa cô mau bàn giao công tác của đội tuyên truyền ra đi, chuyện trong nhà cô thì về rồi nói sau."
"Tôi sẽ nói với Chi Thư tìm người khác thay thế cô trước."
Lời nói của đại đội trưởng có thể được hiểu là: Tạ Uyển Trinh bị đình chỉ công tác!
Sau đó, cho dù nhà họ Tạ có giải thích như thế nào, đội viên ở phía sau vẫn tiếp tục xuống tay, đại đội trưởng hệ thống lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không thu hồi quyết định ban đầu.
Mọi việc sau đó diễn ra rất hợp lý, công tác tuyên truyền trong thôn của Tạ Uyển Trinh bị ngừng lại, Tạ Uyển Yến rất không tình nguyện nhưng lại không còn cách nào khác, phải đi xin lỗi Tô Ngọc Đào.
Nghe lời xin lỗi không thành tâm của cô ta, Ngọc Đào vẫn rất khoan dung đón nhận: "Không sao đâu, em vẫn còn nhỏ, chị không trách em, về sau đừng như vậy nữa nhé."
Lời nói dối trá như muốn khiến cô ta mang ơn đội nghĩa, Tạ Uyển Yến tức muốn hộc máu.
Hôm nay chẳng những không kiếm được gì, kết quả còn ảnh hưởng đến công việc của chị mình, trong lòng cô ta phẫn nộ không thôi.
Đều là do đồ tiện nhân Tô Ngọc Đào này!
Sau này nhất định phải khiến cho cô đẹp mặt! Nét mặt nhăn nhó như bị trúng độc của cô ta khiến Ngọc Đào thấy buồn cười, tâm trạng cô cũng vui vẻ hơn nhiều, có động lực làm việc hăng say hơn.
Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một cơ thể sống.
Giữa trưa về nhà, cô xoa bóp cánh tay sắp không nhấc lên nổi của mình, nhìn gương mặt ửng đỏ lên vì nắng mà nhất thời cảm thấy đau lòng.
Nếu cứ kéo dài tình trạng này, chắc chắn cô sẽ thành đồ bỏ đi mất.
Nhớ lại những ngày ung dung tự tại, sung sướng hân hoan của kiếp trước, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục sống một cuộc sống như này nữa.
Kiếp trước, cô tận dụng cơ thể của người phàm, trà trộn vào hậu cung, trở thành phi tân được Hoàng đế sủng ái.
Ngoài chăm sóc Hoàng đế, cô rất thích nghiên cứu về những bí thuật làm đẹp, dưỡng nhan.
Về sau, cô không chỉ có được phương thuốc bí truyền đến từ mọi nơi, mà còn học được cách chế tạo dầu thơm và son phấn.
Đương nhiên, trong hoàng cung khi đó, những phương thuốc chăm sóc sắc đẹp của cô đều rất xa xỉ.
Nơi này thiếu thốn vật tư, chắc chắn không thể sử dụng được phương pháp chăm sóc sắc đẹp trước kia của cô, nhưng cô có thể chọn ra một vài cách thích hợp trong số vô vàn phương thức bí truyền ở đây!
Từ cổ chí kim, yêu cái đẹp là bản tính trời sinh của phái nữ.
Lúc này, đồ trang điểm trên thị trường vô cùng hiếm, không chỉ có giá thành cao mà còn yêu cầu phải có phiếu chứng nhận.
Nếu cô có thể làm ra đồ trang điểm có giá thành thấp hơn so với giá cả thị trường, chắc chắn sẽ kiếm được khoản tiền lớn.
Có điều, hiện tại nơi này không thể công khai tiến hành giao dịch cá nhân trên thị trường, phải tìm đến các chợ đen hoặc những con đường khác.
Nghĩ đến đây, Ngọc Đào lập tức kéo Ngô Hiểu Phượng đi tìm hiểu tình hình chợ đen.
Nghe cô nói xong, Ngô Hiểu Phượng khá hoảng sợ.
Cô ấy biết, trước kia ngày nào cô cũng ôm mộng đẹp có thể kiếm được khoản tiền lớn, nhưng đến chợ đen rất nguy hiểm, nếu bị bắt sẽ phải đi cải tạo ở trại lao động.
Hơn nữa, bây giờ mọi người còn ăn không đủ no, làm gì có tiền mà mua son phấn? Không những thế, cô nhập son phấn từ đâu? Đều là tiêu tiền hoang phí.
"Chị cảm thấy không được." Cô ấy vội nói: "Chợ đen rất nguy hiểm, hơn nữa, chưa chắc chợ đen đã có nguồn tiêu thụ cho mặt hàng son phấn em muốn bán, không đáng tin cậy."