Ngọc Đào bị đình trệ nửa nhịp: "Hả? Xuống núi? Tại sao phải xuống núi?"
"Ừm”" Lục Vân Dương ngước mắt nhìn cô: "Xuống núi đến viện xem như nào, đừng chậm trễ việc chữa trị.
Ánh mắt anh nghiêm nghị, vẻ mặt như kiểu bản thân cô mắc bệnh nan y vậy, trong lòng Ngọc Đào rơi xuống lộp bộp, đột nhiên chột dạ đứng dậy: "Chắc là, chắc là không phải vậy đâu? Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Cô chỉ là bị treo chân, đau chút thôi, đâu có nghiêm trọng đến nổi cần phải nẹp lại?
"Sao lại không?" Lục Vân Dương đứng dậy, giọng nói bình thản: "Tuy bây giờ không thể chụp X-quang cho cô được, nhưng làm bác sĩ, vẫn là cẩn thận chút, nếu không sau này bị ảnh hưởng, chân cô sẽ từ từ bị lệch đấy."
Nghe anh nói, Ngọc Đào trợn tròn mắt, giật mình: "Chân tôi sẽ bị lệch?"
"Đúng vậy." Lục Vân Dương cúi đầu nhìn cô: "Rất có thể sau này đi đứng bị khập khiễng, cho nên không được lơ là."
Vẻ mặt của anh từ lúc nói xuống núi luôn rất nghiêm túc, Ngọc Đào lập tức cúi đầu nhìn chân của mình, cử động vài cái.
Có hơi đau, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, không đến mức sau này bị thọt chứ?
"Sao có thể?" Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Chân tôi bây giờ chỉ là hơi đau, làm sao có thể sẽ bị lệch hay thọt được?"
Cô nói xong, liền đem chân động đậy vài cái cho anh xem, còn ồn ào nói: "Anh xem, tôi có thể nhúc nhích được, có phải anh chẩn đoán sai không, nhất định không nghiêm trọng như anh nói..." Cứ nói như thế bỗng nhiên cô thấy có gì đó sai sai, liền ngẩng đầu lên.
Anh đang nhìn cô, mày nhướng lên, hình như còn cười một cách đầy ẩn ý.
Anh còn cười được hả?
Ngọc Đào lập tức hiểu ra, cái gì mà "nẹp chân xuống núi, chân bị lệch, đi đường bị thọt" mấy lời này đều là lừa gạt, tên đàn ông này đã biết tỏng rồi đang bẫy cô thôi!!!
Mặc dù khi nãy lúc nắn bóp cô la có hơi quá một chút, nhưng mà chân cô bị trẹo bị đau là thật được không?
Tên đàn ông này còn lừa cô, làm cô lo lắng hết một hồi, thật sự sợ cái chân xinh đẹp này bị phế rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy tức giận, phồng má lên, trực tiếp gọi cả tên họ của anh: "Lục Vân Dương!"
Lục Vân Dương nhìn cô, lập tức đáp lời: "Lại bị đau nữa à?”
Vẻ mặt người đàn ông hờ hững, là cái vẻ "Tôi sớm nhìn thấu cô rồi, cô không cần giả vờ nữa đâu".
Cái câu "Anh có phải là tâm địa sắt đá, rốt cuộc có biết thương hoa tiếc ngọt không hả"" bị nghẹn lại ở trong cổ họng của Ngọc Đào.
Bỏ đi.
Tuy là anh nói quá làm cô sợ, nhưng mà lúc nãy cô cũng làm quá lên.
Dù sao cũng là người đàn ông mình thích, còn là người có ơn cứu mạng với mình nữa!
Coi như huề nhau đi.
Sau khi Ngọc Đào tự làm công tác tư tưởng xong, lườm anh một phát: "Tôi khỏe rồi, có thể đi tiếp."
"Thật sự ổn rồi?" Lục Vân Dương mím môi, dường như không tin lắm: "Không cần miễn cưỡng, cứ ngồi đây nghỉ đi, tôi đi tìm đồ cho cô." Ngọc Đào biết anh cố ý nói như vậy, liền im lặng, trừng mắt nhìn anh.
Cô nhăn mày, đôi mắt đen trong suốt, cho dù đang trừng mắt nhìn người khác, thì đôi chân mày cũng chỉ có vẻ hờn dỗi, Lục Vân Dương cảm thấy cô gái trước mặt và Tô Ngọc Đào anh biết không giống nhau.
Nhưng mà lúc trước hai người rất ít khi ở chung, nên anh cũng không thể nói được là khác chỗ nào.
"Đi thôi." Anh nói, cầm cái gùi đi vê phía trước.
Ngọc Đào nhìn bóng lưng của anh, hừ một tiếng, rồi chầm chậm lết cái chân què theo sau, ngoan ngoãn mà theo anh lên núi.
Tựa như muốn chiếu cố người bị thương là cô đây nên anh đi chậm lại, chưa đi bao lâu, bỗng nhiên anh dừng lại.
Ngọc Đào thấy anh nhìn đăm đăm về phía trước, có hơi sợ, lúc trước cô nghe nói, trong núi thôn Hồng Hà có chó sói, chắc không phải là...
Cô không dám nghĩ tiếp, trong tức khắc thấy chân cũng không còn đau nữa, lập tức trốn sau lưng của anh, nín thở mà hỏi: "Anh... Anh dừng lại làm gì thế?"
Lục Vân Dương quay đầu lại, nhìn vào cô: "Không phải cô muốn tổ ong sao?"