Nói đến cuối cùng, lông mi của cô nhẹ nhàng nháy vài cái, vẻ mặt lộ ra vẻ e thẹn, hình như dáng vẻ đặc biệt xấu hổ.
Ngày thường vốn dĩ cô đã xinh đẹp, hôm nay lại tô son màu đỏ, đôi môi đỏ hồng, lộ ra thân sắc tựa như muốn quyến rũ, làm tâm trạng người khác bối rối.
Lục Vân Dương cố gắng đè xuống xao động trong lòng, chỉ biết nếu cùng cô tiếp tục bàn luận vấn đề này, không có lợi cho mọi người.
Anh thu lại biểu tình, nhìn cô, lập tức nhắc đến vấn đề lúc trước bị trì hoãn: "Vừa nãy cô muốn tôi đồng ý với cô cái gì?"
Mặc kệ lần này là việc gì, anh quyết sẽ không mắc mưu nữal
Ngọc Đào ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Muốn anh đi ăn cơm với tôi!"
Lục Vân Dương:...
Anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Đào không để ý tới sự khác thường của anh, chỉ cười: "Tôi mời khách, cảm ơn anh vì nước Chỉ Cốt."
Đang nói, cửa phòng nghỉ có một tiếng "Cạch" từ bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông mặc áo bác sĩ xuất hiện ở cửa.
"Bác sĩ Lục, anh ở đây à?" Người đàn ông mở miệng, tâm mắt đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp rất giống với yêu tinh đứng bên cạnh Lục Vân Dương, giọng ngạc nhiên: “Đây... Đây là ai?"
Anh ta tiến lên, tâm mắt khóa trụ cô gái: "Là bệnh nhân của anh sao?"
Lục Vân Dương biết anh ta hỏi bản thân, nhưng tâm mắt anh ta nửa phần cũng không rời khỏi cô gái bên cạnh, rất thất lễ.
Lục Vân Dương là đàn ông, tất nhiên liếc mắt có thể nhìn ra được ánh mắt anh ta biểu hiện cái gì, đang muốn trả lời, cô gái lại mở lời trước: "Không phải, là em họ ở rất xa."
Ngọc Đào biết Lục Vân Dương nhất định giới bản thân mình với người khác là em gái, cái từ em gái này so với từ em họ càng khiến cô không thích hơn, vậy nên vẫn là nói trước.
"Em họ?” Người đàn ông cười, nhìn Lục Vân Dương: "Bác sĩ Lục, cậu có cô em họ xinh đẹp như vậy sao không giới thiệu cho mọi người?"
Người đến là Trịnh Thiếu Đông, làm cùng khoa với Lục Vân Dương, bình thường cả hai vẫn thường xuyên đổi ca, người này cũng không tệ, chưa có gia đình.
Đôi mắt anh ta phát sáng, từ khi bước vào, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Tô Ngọc Đào, điều này khiến cho Lục Vân Dương không thoải mái.
Thân là người đàn ông mang tác phong của thanh niên tri thức, sao lại không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm vào cô gái?
Anh nhìn Trịnh Thiếu Đông, khóe môi cong lên bất mãn, giọng có chút kiên quyết: "Có cơ hội sau này sẽ giới thiệu."
Nói xong, anh nhìn Tô Ngọc Đào: "Không phải cô nói đi ăn cơm sao?"
Đề tài đột nhiên thay đổi, làm cho Ngọc Đào phản ứng không kịp, còn chưa mở miệng, Lục Vân Dương lại nhìn người đàn ông: "Chúng tôi muốn đi ăn cơm, tối lại nói tiếp."
Nói xong, lại nhìn Ngọc Đào: "Đi thôi, để muộn nữa sẽ không còn đồ."
Ngọc Đào trong ánh mắt nhìn người đàn ông mỉm cười, sau cùng với Lục Vân Dương đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, đến bên ngoài, cô phục hồi tinh thần, đôi mắt sáng ngời: "Anh đồng ý đi ăn cơm với tôi rồi?"
Lục Vân Dương liếc cô một cái, ừ một tiếng.
Ngọc Đào đột nhiên nhớ ra, nhìn anh: "Vậy anh đợi tôi một lát."
"Đi đâu?" Ánh mắt Lục Vân Dương thâm trầm nhìn cô.
"Lấy vé." Ban đầu Ngọc Đào nghĩ muốn để Lâm Lệ Phương giúp lấy vài tấm vé, nhưng cô ấy quá bận, nói xong việc liền chạy đi rồi.
Thế giới này có một điểm không tốt, đó là làm gì cũng cần có vé, vé của người làng quê họ ở đâu mà có, muốn mua cũng mua không được!
"Tôi không có vé." Cô phàn nàn: "Ở đây muốn gì cũng cần có vé, phiền quá đi"
Cô than thở, môi hơi vểnh lên, rõ ràng vẻ mặt không vừa lòng, nhưng làm cho khuôn mặt cô có thêm chút hờn dỗi.
Lục Vân Dương nhíu mày, vừa đi vừa nói: "Không cần, tôi mời cô."
Mi tâm Ngọc Đào nhăn lại: "Vậy không được."
Nói xong, cô lại nghĩ bản thân mình lại không có vé, suy nghĩ trong phút chốc, nghiêm mặt nhìn anh, ánh mắt linh hoạt: "Hay là tôi đưa tiền, anh đưa vé?"
Vẫn rất cố chấp?
Khóe môi Lục Vân Dương khẽ giật: "Nợ trước đi."