Chương 18: Lẽ Nào Chúng Ta Không Nên Kết Hôn
Người đàn ông có hơi khó hiểu về suy nghĩ của cô:
“Lẽ nào chúng ta không nên kết hôn?”
Diệp Bảo Châu nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân gà bay chó sủa của hai người trong nguyên tác đó, vội nói:
“Không cần, cán sự Lục, tôi không phải loại người mặt dày quấn riết người đó đâu, thật đó, loại chuyện này tôi nhìn rất thoáng, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì thế mà đổ vạ lên người anh đâu.”
Lần này Lục Thiệu Huy nghe hiểu rồi, hóa ra người ta thật sự không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng cô ngay lập tức muốn vạch rõ giới hạn với anh như thế, một điểm này khiến anh rất mất tự nhiên:
“Diệp Bảo Châu, tôi không nhìn thoáng được, chuyện này cô nên có trách nhiệm với tôi.”
Vừa dứt lời, Diệp Bảo Châu có hơi không dám tin vào tai mình:
“Anh nói gì cơ?”
Lục Thiệu Huy tưởng mình nói chưa đủ rõ ràng mới đi về phía cô:
“Diệp Bảo Châu, chuyện tối qua, cô, phải có trách nhiệm với tôi.”
Tuy giọng nói của anh đã đè xuống rất trầm nhưng lần này Diệp Bảo Châu nghe được rất rõ ràng, người đàn ông này muốn cô chịu trách nhiệm.
Cô ngây người, bình thường tình tiết tiểu thuyết không viết như vậy mà, trong đầu cô hồi tưởng lại loại chuyện này xảy ra trong tiểu thuyết, bên nam đòi bên nữ chịu trách nhiệm, hơn nữa cô còn là người trong cuộc.
Trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại được, cô lúng túng hỏi:
“Không, không cần chứ?”
Lục Thiệu Huy nghe thế, gương mặt đẹp đẽ hơi sa sầm.
Tuy chuyện tối qua chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm, nhưng cái nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, anh chưa bao giờ từng nghĩ cô gái mà mình tiếp xúc da thịt thân mật lần đầu tiên sẽ là Diệp Bảo Châu.
Đối tượng mà anh muốn là người xinh đẹp dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, đoan trang rộng lượng, tốt nhất còn có thể môn đăng hộ đối.
Hôm nay anh hỏi thăm về cô gái này một chút, nhưng ngoại trừ lớn lên xinh đẹp ra thì hình như những cái khác đại khái đều không phù hợp với yêu cầu của anh.
Bây giờ sự trong sạch của anh đều bị cô hủy rồi, chỉ có thể kết hôn trước thôi, càng huống chi cô còn lo lắng có bầu, vậy lại càng nên kết hôn.
Anh cúi người lại gần cô gái, đè thấp giọng nói bên tai cô:
“Tối qua cô vừa hôn vừa sờ tôi, còn vạch áo tôi, chuyện gì cũng đã làm xong rồi, không kết hôn có phải cô muốn giở trò lưu manh không?”
Giọng của anh trầm thấp, khá dễ nghe, khiến cho lỗ tai người ngứa ngáy, Diệp Bảo Châu rụt cổ lại, hơi lùi về sau nhìn người đàn ông và bảo:
“Không phải, cán sự Lục, thế này đột ngột quá, hôn nhân đại sư tôi cảm thấy hai người chúng ta đều nên cân nhắc lại cẩn thận, hơn nữa tính cách của tôi không tốt, còn lười biếng nữa, không được cái nước gì cả, còn anh thì điểm gì cũng tốt hết, kết hôn với tôi sẽ rất thiệt.”
Lục Thiệu Huy chưa từng thấy người nào nói về mình như vậy:
“Không sao, chịu thiệt là phúc, tôi đã cân nhắc kỹ rồi, chúng ta kết hôn, như vậy cho dù cô thật sự có vậy cũng hợp lẽ thường.”
Khoảng cách của hai người gần nhau trông vô cùng mờ ám, hơi thở của người đàn ông phả lên mặt khiến gương mặt của Diệp Bảo Châu nóng rực, cảm giác có hơi khó thở, đành duỗi ngón tay chọc nhẹ lên ngực anh, ám thị cho anh tránh đi.
Lục Thiệu Huy vội đứng thẳng lùi lại hai bước, ho nhẹ một tiếng:
“Cô cũng không cần vội trả lời tôi, đợi cô nghĩ thông rồi chúng ta lại bàn đến chuyện kết hôn sau.”
Diệp Bảo Châu hít một hơi thật sâu, giả bộ lơ đãng liếc mắt nhìn qua.
Người đàn ông có đôi mắt sáng ngời, dáng người thẳng tắp, mặc một bộ Trung Sơn lộ ra vẻ chín chắn giỏi giang, vóc người cũng thuộc hạng nhất, hơn nữa gia cảnh còn không tồi cho nên Diệp Bảo Châu có hơi dao động.
Người trẻ tuổi mà, phóng túng lên đi, lúc nên qua loa thì đừng ngại qua loa một chút.
Nghĩ lại tương lai cô có khả năng còn mang thai song sinh, nếu thật sự đòi cô chịu trách nhiệm, vậy cũng chỉ đành miễn cưỡng nhận anh vậy?
Nhưng bây giờ cô không thể lập tức đồng ý ngay, lỡ như ngày mai đột nhiên người đàn ông hối hận thì sao, vậy đến lúc đó xảy ra chuyện gì, người trở thành trò cười cho thiên hạ cũng chỉ có mình cô.
Qua vài ngày nữa lại nói sau đi.
Nghĩ đến đây, lời vốn định từ chối của Diệp Bảo Châu lại nuốt về:
“Vậy tôi sẽ từ từ nghĩ lại.”