Chương 30: Vẫn Nên Về Nhà Bàn Chuyện Cầu Hôn Quan Trọng Hơn
Gà mái đẻ trứng cũng không nhanh được như vậy.
Rốt cuộc có nên phổ cập khoa học cho cô biết làm thế nào mới có thể sinh em bé không?
Bỏ đi, đã như vậy rồi, vẫn nên về nhà bàn chuyện cầu hôn quan trọng hơn!
…
Thấy người đàn ông không nói, Diệp Bảo Châu giơ tay khua trước mặt anh.
Người đàn ông lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn cô:
“Quân tử nói một lời, bốn ngựa khó đuổi, tôi sẽ không hối hận, lát nữa tôi sẽ bàn bạc chuyện cầu hôn với mẹ mình, ngày mai đi làm tôi sẽ viết đơn xin kết hôn, nếu cô lo lắng vậy buổi tối tan làm tôi sẽ tìm cô báo cáo.”
Thấy anh trả lời nghiêm túc lại đứng đắn, hảo cảm đối với anh lại thêm vài điểm, cô cũng muốn kết hôn sớm một chút rồi chuyển đi, tránh cho ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt của Diệp Phong Thu, ngày nào cũng phải đấu trí đấu dũng với Hoàng Quế Mỹ.
Chẳng qua, nghĩ đến mẹ chồng tương lai Cao Hồng Anh đó của cô là cô lại hơi trầm ngâm.
Trong sách, thiết lập con người của Cao Hồng Anh thật sự cũng tính là không tồi, nhưng bởi vì trong sách nguyên chủ và Lục Thiệu Huy đã phát sinh chuyện đó và tính cách của nguyên chủ cho nên từ đầu đến cuối bà ấy đều không thích nổi nguyên chủ.
Tuy rằng bây giờ Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng không có tiếng xấu gì nhưng xét từ đủ các loại sự tích trước đây của nguyên chủ, cô lo lắng tối nay người đàn ông trở về có khả năng không được thuận lợi đến vậy, giọng nói cũng lộ ra chút lo lắng:
“Danh tiếng của tôi không tốt, liệu mẹ anh có làm khó anh không?”
Thấy khí thế khi vừa nói chuyện với Diệp Phong Thu vừa rồi của cô, Lục Thiệu Huy còn tưởng cô không sợ trời không sợ đất, không ngờ còn biết lo lắng chuyện này, cho nên anh sinh ra vài phần suy nghĩ trêu ghẹo:
“Sẽ không, mẹ tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi chịu kết hôn, bà ấy cũng không kén chọn, chỉ cần là con gái là được.”
Diệp Bảo Châu có cảm giác bị chọc tức, cô lườm anh một cái:
“Đồng chí Lục Thiệu Huy, câu hỏi của đồng chí nữ thì anh nên trả lời cho cẩn thận vào.”
Thấy gương mặt trắng trẻo của cô nhuộm màu hồng, giọng nói mềm mại cũng trở nên mạnh bạo hơn vài phần giống một con mèo tức giận, khóe miệng của Lục Thiệu Huy vô thức nhếch lên:
“Tính cách của mẹ tôi rất hiền hòa, chỉ cần là quyết định của tôi thì bà ấy đều sẽ tôn trọng và ủng hộ, hơn nữa, không phải cô nói trong bụng sắp có con của tôi hay sao? Thân là mẹ, bà ấy càng không làm khó tôi hơn, cho nên.
.
.”
Anh dừng lại, hơi cúi người lại gần cô, bảo:
“Cho nên cứ yên tâm đi, mẹ của con tôi.”
Giọng nói êm tai trầm thấp lại mê hoặc lòng người của anh nhẹ nhàng gãi vào bên tai cô gái, khiến cho lòng người ngứa ngáy, một đôi mắt sâu thẳm lại sáng ngời lấp lánh, giống như một vầng trăng khuyết, ngũ quan tinh tế cũng như được phủ một tầng sáng vàng dưới ánh đèn nhu hòa, khiến cho gương mặt anh nhuộm thêm một phần lộng lẫy.
Hai người cách nhau rất gần, Diệp Bảo Châu cảm giác được rõ ràng hơi thở mát lạnh phả tới trước mặt, cũng nhìn thấy rõ yết hầu nhô cao của anh, đường cằm lạnh lùng, lúc này, đột nhiên cô sinh ra một loại thôi thúc muốn duỗi tay sờ một cái, thậm chí còn muốn thơm, muốn nếm thử vị của nó.
.
.
Diệp Bảo Châu cúi mắt, cắn nhẹ môi.
Cô cảm thấy thơm người đàn ông của mình cũng không phải chuyện to tát gì, càng huống chi, tối hôm đó bọn họ đã tiến hành giao lưu khá sâu giữa vợ và chồng rồi, nhưng bây giờ là những năm bảy mươi, trong cửa đại tạp viên phía sau hình như còn nghe được tiếng bước chân, rõ ràng không quá ổn.
Ồ, vẫn nên nhịn một chút đi?
Nhưng mà đẹp trai quá!
Mẹ ơi, thôi kệ đi!
Dù sao cũng sắp kết hôn rồi!
Chỉ đấu tranh tư tưởng trong chớp mắt, Diệp Bảo Châu đã ngẩng đầu, trong nháy mắt người đàn ông định đứng thẳng người, cô kiễng nhân, chu môi mổ hai cái vào hầu kết của anh, sau đó lùi lại vài bước, cong mắt lại cười với anh một cái:
“Vậy vất vả rồi, đồng chí Lục, ngày mai tôi đợi anh trả lời.”
Nói xong cô quay người, dáng người di chuyển, rời đi.
Động tác bất thình lình xuất hiện khiến Lục Thiệu Huy sững sờ, thẳng đến khi bóng lưng mảnh khảnh đó biến mất trong tầm nhìn thì anh mới lấy lại bình tĩnh, anh hơi nuốt nước miếng, giơ tay sờ hầu kết vừa bị cô hôn, bên trên còn mang theo độ ấm ướt át của cô như đang đốt cháy làn da của anh, khiến máu trong người anh sôi trào.
Cô gái này lại làm anh!
Còn ngay cửa lớn nữa.
.
.