Chương 38: Đi Cầu Hôn
Trước đó anh nói muốn tới nhà đối tượng gặp phụ huynh, Cao Hồng Anh mừng đến mức suýt chút nữa xỉu ngang, nếu không phải đang bận thì bà ấy cũng muốn theo qua đó gặp đối tượng mà anh muốn kết hôn đó.
Đương nhiên, tuy không có thời gian nhưng dù sao cũng là hôn nhân đại sự, đương nhiên bà ấy phải để ý đến chuyện này rồi, cho nên sau đó rất nhanh vẫn bớt thời gian nhờ nhân mạch đi tới xưởng thực phẩm nghe ngóng tình hình của Diệp Bảo Châu, ai ngờ người ta lại đáp trả bà ấy thế này.
.
.
“Diệp Bảo Châu ở bộ phận đóng hàng ấy hả? Tốt nghiệp cấp hai, con người cô ta không được đâu, tính cách không tốt, rất cay nghiệp, chuyện gì cũng tính toán chi li, đã làm được một năm rồi nhưng công nhân ưu tú hàng quý chưa bao giờ từng đến lượt cô ta, nghe nói ở nhà cũng chưa từng làm việc nhà, người nhà này cũng không ổn nốt.
.
.”
Cao Hồng Anh biết ánh mắt của con trai mình, bà ấy cũng không phải loại người người khác nói gì thì trực tiếp tin luôn, nhưng đối tượng mà anh muốn kết hôn xuất hiện sự chênh lệch lớn như vậy với trong tưởng tượng của anh cũng khiến bà ấy rất bất ngờ, chỉ nghĩ liệu có phải còn có ẩn tình gì khác không tiện nói với người làm mẹ như bà ấy không?
Chẳng qua, Lục Thiệu Huy lại nói với bọn họ không có ẩn tình gì cả, bọn họ cũng không tiện truy hỏi mãi, càng huống chi bây giờ ngay cả đơn xin kết hôn mà anh cũng đã trình lên luôn rồi, lẽ nào một người làm mẹ như bà ấy còn có thể đi tìm lãnh đạo của anh để chặn cái đơn xin này lại chắc?
Con cháu tự có phúc của con cháu, Cao Hồng Anh không làm ra nổi loại chuyện “chia rẽ uyên ương” này, dù sao đồ hôm qua nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, cho nên sau khi nhận được cuộc gọi của con trai, đương nhiên bà ấy cũng không có gì không bằng lòng, còn chưa đến giờ đã tan làm trước để về nhà chuẩn bị.
Bà ấy kiểm kê đồ đi cầu hôn, đi tìm bà mai là chị em nói thay đổi thời gian cầu hôn rồi lại thay quần áo, đến sáu giờ tối, con trai Lục Thiệu Huy trở về, về cùng anh còn có một cô gái rất xinh đẹp nữa.
Lục Thiệu Huy vừa vào cửa đã giới thiệu:
“Mẹ, đây là Bảo Châu, tối nay chúng ta sẽ đi cầu hôn cho nên con kêu cô ấy cùng nhau qua đây.”
Tuy đây là lần đầu tiên Diệp Bảo Châu gặp phụ huynh nhưng dù sau cũng là người từng đọc nguyên tác, đại khái cũng hiểu Cao Hồng Anh là người thế nào, bây giờ nhìn thấy gương mặt hiền hòa của bà ấy, trong lòng cũng không hoảng loạn mà tự nhiên chào hỏi bà ấy:
“Cháu chào thím, cháu là Bảo Châu.”
Cao Hồng Anh nhìn gương mặt trứng ngỗng của cô gái trước mặt, ngũ quan rất tinh tế xinh đẹp, bên dưới đôi lông mày cong là một đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, hai bím tóc vừa đen dày sáng bóng vừa có hơi mềm mại, tuy rằng trên người mặc áo quần vải thô rất đơn giản nhưng nhìn qua sạch sẽ chỉnh tề, cách ăn mặc đơn giản lại không thiếu cảm giác gọi là thời thượng, khiến cả người cô thoạt nhìn rất có tinh thần.
Tuy rằng trước đó Cao Hồng Anh có từng nghĩ tới Diệp Bảo Châu rốt cuộc lớn lên có bộ dáng thiên tiên thế nào mới có thể khiến con trai bà ấy mất lý trí muốn kết hôn, lúc này gặp được người rồi, bà ấy mới chợt hiểu ra, chẳng trách mấy bức ảnh các cô gái trước đây anh đều không thích, hóa ra anh thích kiểu này.
Ngay cả bản thân bà ấy cũng thầm nghĩ trong lòng, một cô gái quá xinh xắn, trông thì dịu dàng hiền hòa, không hề cay nghiệt một chút nào cả, đây chắc chắn là bên ngoài đồn đãi thất thiệt rồi!
Đồng thời, bà ấy lại đang nghĩ, sau này cháu trai cháu gái của bà ấy chắc chắn cũng rất ưa nhìn.
Cao Hồng Anh lấy lại bình tĩnh, vội cười bảo:
“Vậy mau vào đây ngồi đi, thím gọt ít hoa quả cho cháu ăn.”
Diệp Bảo Châu vội vàng nói:
“Không cần đâu thím ơi, mẹ cháu chắc đã nấu cơm xong rồi, chúng ta trực tiếp qua nhà cháu là được ạ.”
Cao Hồng Anh vẫn thuận tay lấy mấy quả cam đưa cô, mỉm cười bảo:
“Thím đã chuẩn bị xong đồ rồi, hai đứa kiểm tra lại một chút xem có cần mang thêm gì không, đợi lát nữa gọi bà mai rồi chúng ta qua đó.”
Nói xong, bà ấy hơi dừng lại, lại bảo:
“Nhưng cha Thiệu Huy có khả năng không có thời gian, bây giờ ông ấy còn có ca phẫu thuật, không biết khi nào mới có thể tan làm nữa.”