Chương 1: Xuyên Qua Năm 70
Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt truyền tới, Cố Thanh Thanh khó chịu muốn chết, ngay khi cô cảm thấy mình sắp chết thì có người kéo cô dậy.
Ngay sau đó ấm áp bao phủ lấy cô, không khí chảy vào lồng ngực…
Cố Thanh Thanh tỉnh lại lần nữa, lọt vào trong tầm mắt chính là bệnh viện đơn sơ, quanh hơi thở còn có mùi nước sát trùng.
Hôn mê một ngày một đêm, thông tin trong đầu đã được sắp xếp xong, cô hoàn toàn ý thức được những gì đã xảy ra.
Cô thật sự xuyên qua!
Từ dì 40 tuổi, biến thành thiếu nữ mười mấy tuổi?
Cải lão hoàn đồng, đây là chuyện tốt đẹp cỡ nào?
Cố Thanh Thanh vươn tay, nhìn đôi tay của mình một lát.
Ách…
Đen thui gầy như que củi, giống y như là móng gà.
Thật xấu!
“Cô tỉnh rồi!”
Bên cạnh truyền tới giọng nói trầm thấp dễ nghe, Cố Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, thì thấy một đại soái ca đang ngồi ở chỗ đó.
Cho dù chỉ ngồi, cũng có thể nhìn ra cơ thể thẳng tắp, hai chân thon dài, ngũ quan dung mạo càng không thể soi mói điểm nào.
Chậc chậc!
Cô biết, vận mệnh của mình vô cùng bi thảm, bị Lý gia bán đi.
Nhưng bị bán cho một soái ca như vậy, dường như cô không bi thảm như vậy nữa.
Nguyên chủ Lý Thanh Thanh nhảy sông tự sát, chết đuối ở trong sông, sau đó cô xuyên việt tới, Lục Hướng Dương đi ngang qua cứu cô lên.
Lúc ấy người đã không còn thở, Lục Hướng Dương hô hấp nhân tạo một lúc lâu mới cứu được cô trở về.
Khi cô được đưa về Lý gia toàn thân ướt đẫm, trên trán còn chảy máu, cả người nửa chết nửa sống, nhìn chỉ còn lại một hơi.
Lý gia sợ cô đã chết thì cái gì cũng không mò được, dứt khoát khiêng cô đến chỗ thanh niên trí thức, nói Lục Hướng Dương hủy đi trong sạch của cô muốn anh chịu trách nhiệm, còn đòi anh 300 tệ tiền lễ hỏi.
Lý gia có nhiều nam đinh, đặc biệt hung hãn, có tiếng là vô lại.
Lúc ấy Lục Hướng Dương nhìn ra được cả nhà này chỉ muốn lừa tiền, tranh cãi với bọn họ chỉ dẫn đến dây dưa cực hạn.
Cố Thanh Thanh đã hấp hối, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp Lục Hướng Dương không muốn vì chút tiền này mà chậm trễ thời gian chữa trị khiến cô gái này mất đi tính mạng, vì thế đã đồng ý.
Đúng vậy, ở thời đại này 300 tệ là một khoản tiền lớn đối với gia đình nông thôn, nhưng đối với anh mà nói chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.
Có vẻ đáng ăn mừng chính là Lục Hướng Dương bảo Lý gia viết thư đoạn tuyệt quan hệ với cô ngay tại chỗ, tất cả nam đinh của Lý gia đều ký tên, có đại đội trưởng ký tên chứng kiến.
Tên cũng từ Lý Thanh Thanh, thay đổi thành Cố Thanh Thanh hiện giờ.
Sức hấp dẫn của 300 tệ quá lớn, Lý gia cũng lo lắng Cố Thanh Thanh chết không kiếm được chút tiền nào, vì thế đồng ý rất sảng khoái.
Sau khi lấy được giấy tờ, Lục Hướng Dương đưa cô đến bệnh viện này.
Bị bán, quả thật rất thảm.
Nhưng nghĩ tới bán cho đại soái ca như vậy, rốt cuộc là cô kiếm lời?
Hay là buôn bán lời đây?
Lục Hướng Dương đứng dậy, khi đứng dậy quả nhiên là vóc dáng rất cao, anh đứng trước mặt Cố Thanh Thanh, giọng nói rất lạnh, đối mặt với cô gái đáng yêu đáng thương như Cố Thanh Thanh, trong mắt anh là một vùng yên lạnh, nhưng những lời nói ra đã có nhiệt độ hơn.
“Nơi này là bệnh viện thành phố, cô thế nào?
Đỡ hơn chưa?”
Giọng nói thật dễ nghe!
Dáng vẻ cũng rất đẹp trai!
Lạnh lùng, giọng nói cấm dục, đều là khẩu vị của Cố Thanh Thanh.
Đời trước Cố Thanh Thanh sống đến hơn 40 tuổi, gặp đủ loại soái ca, làm một tiểu phú bà, thường xuyên có vô số cún nhỏ đẹp trai xum xoe với cô.
Nhưng Cố Thanh Thanh thề, cô chưa bao giờ từng thấy người nào đẹp trai như vị trước mắt.
Đời trước khi sự nghiệp tới đỉnh phong, không có hi vọng mở rộng, cô dứt khoát nằm ngửa, ăn uống dưỡng lão.
Là phú bà độc thân, mục tiêu của cô là tìm một người gen ưu tú sinh đứa bé.
Giai đoạn sau cô khảo sát rất nhiều soái ca, đều chọn tới hoa cả mắt, vị trước mặt này thật sự hợp mắt cô.