Chương 18: Chênh Lệch
Nhìn trị số trên hệ thống, trước mắt số dư bằng không.
Cố Thanh Thanh là người rất yêu tiền, không có tiền sẽ hốt hoảng.
“Tôi giao dịch với bọn mi, làm cách nào để tôi rút số tiền kiếm được?”
Hệ thống đáp:
“Số tiền tích lũy trong hệ thống có thể được sử dụng để mua tất cả những thứ cô cần, nếu cô muốn rút tiền mặt, tôi thường cung cấp cho cô các loại đá quý, vàng, ngọc lục bảo, kim cương, ngọc trai đã được xử lý hay chưa qua xử lý.
Bên chúng tôi có thể làm cho cô thành các loại trang sức tinh xảo, tốn chút phí gia công là được.”
Cố Thanh Thanh nhíu mày: “Không có tiền mặt sao?”
“Không có, tiền ở thời đại của cô không giống với tiền chỗ chúng tôi, chúng tôi thật sự muốn làm chút tiền tệ chỗ cô cho cô cũng không phải không làm được, nhưng hơi phiền phức.
Dù sao cô có hệ thống là tôi ở đây cũng không thiếu tiền, cần gì cố chấp lấy ở chỗ tôi chứ?”
Cố Thanh Thanh mím môi, đương nhiên là vì an toàn!
Cô đến chợ đen đổi nhỡ đâu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Nhưng nếu không có cũng không sao, châu báu linh tinh cũng được.
Cố Thanh Thanh lấy một thùng to chân gà rút xương trong không gian của mình, quyết định thử nó trước.
Trong không gian có chức năng giữ tươi, cho nên đồ ăn chín của cô ở đời trước đều để ở bên trong, các loại đồ ăn vặt cũng không ít.
Chân gà này đã làm xong, một thùng inox to, tràn ngập một thùng.
Nhìn giới thiệu, cô có thể gói trực tiếp vào đĩa, hay dùng hộp đóng gói.
Hệ thống có bán hộp đóng gói plastic, hai xu một cái, nhưng hiện giờ cô không có tiền.
Quả nhiên là hệ thống bủn xỉn, ngay từ đầu đã không cho ít tài chính nào.
…
Cô cầm lấy đĩa của mình, múc hai muôi to vào mỗi đĩa.
Giao cho hệ thống đánh giá, cuối cùng định giá là 29 tệ.
Cố Thanh Thanh ngây ngốc, nhìn đĩa một lát, rẻ như vậy ư?
Hệ thống cười hì hì nói:
“Đây là định giá mặt tiền cửa hàng sơ cấp, nếu cô có thể lên tới cấp 10, một đĩa này có thể bán được 109 tệ.”
Cố Thanh Thanh sợ ngây người: “Chênh lệch lớn như thế ư?”
“Đó là đương nhiên, kẻ có tiền và không có tiền, trình độ tiêu phí đương nhiên là khác nhau.
Cô có thể coi cửa hàng của mình giống như một tiệm cơm trong thế giới của cô, đồ ăn của quán ven đường và nhà hàng cao cấp chênh lệch lớn cỡ nào cô cũng biết.”
Cố Thanh Thanh: “…”
Cô xếp chân gà vào 100 đĩa, bỏ vào phòng cất chứa, sau đó để trên giá phía trước cửa hàng, quyết định nhìn xem hiệu quả.
Đợi hai phút, bán được một phần.
Nhìn số dư hiện lên bên dưới góc trái là 29 tệ, tâm trạng của Cố Thanh Thanh có chút vi diệu.
Lại qua năm phút, bán đi hai phần.
Cô đợi nửa tiếng, bán đi hai mươi mấy phần, số dư cũng dần tăng lên.
Cố Thanh Thanh tin, dường như số tiền này rất dễ kiếm.
Có tiền, cô có thể mua một đống hộp đóng gói, dù sao trong không gian chứa chỉ có bằng vậy đĩa, dùng một cái sẽ ít đi một cái.
Bỏ thùng chân gà to này vào hộp đóng gói rồi xếp hết lên giá, đang định lấy đồ ăn chín khác từ kho đi bán thì hệ thống lên tiếng.
“Đồ ăn trong thế giới trước của cô không ổn lắm, chúng tôi có thể kiểm tra đo lường ra được, ngay từ đầu dùng quá nhiều, tổng hợp cho điểm rất khó tăng lên, không có lời!”
Cố Thanh Thanh: “…”
“Chẳng lẽ mấy thứ tôi cất giữ không thể dùng sao?”
“Không phải là không thể sử dụng, nhưng hệ thống cho điểm ngay từ đầu, đây là cách dễ dàng để ghi điểm và nâng cấp nhất, cô phải dùng đồ tốt mới có lời.
Nguyên liệu nấu ăn ở thế giới của cô đều có thuốc trừ sâu, những gia cầm này cũng là đồ tăng trọng nuôi ra, vị không ngon.
Nếu chúng tôi cần nguyên liệu nấu ăn thấp kém như vậy, bản thân có thể tự giải quyết, đâu cần các cô gieo trồng trong không gian của hệ thống?”
Cố Thanh Thanh: “…”
“Vậy những cây giống hạt giống của tôi ở trong phòng chứa đồ có thể sử dụng đúng không?”
“Có thể!”
Lúc này Cố Thanh Thanh yên tâm.
Cố Thanh Thanh ra cửa, nhìn một vùng đất hoang vu, trong mắt đều là đất đen không có một cây cỏ, nhưng mà không cần phải thu dọn mảnh đất này, chỉ cần sắp xếp theo quy tắc là có thể dùng.
Cố Thanh Thanh cầm công cụ ra, lấy hạt giống cất lúc trước ra nữa.
Quả táo, cây hạnh, cây táo, sơn tra, quả quýt, mỗi loại hai cây, cơ thể nhỏ của cô có chút không chịu nổi, quả nhiên cơ thể này quá yếu, làm việc đều không quen.
Nghỉ ngơi một lát, cô đi trồng hạt giống lúa mì, thứ này đơn giản, trực tiếp rải hạt giống ra ngoài là được.
Thổ nhưỡng ở nơi này đủ tốt, Cố Thanh Thanh muốn thử xem.
Biện pháp của cô đơn giản thô bạo, nhìn xem có thể mọc ra lương thực tốt hay không.