Vào lúc Lưu Nguyệt thu dọn bát đũa, thấy món canh trứng chưa đụng được bao nhiêu thì vội vàng nói.
“Ni Nhi, sao con ăn ít thế? Ăn thêm chút canh trứng để bồi bổ đi con.”
Thẩm Thính Hồng lắc đầu: “Mẹ, hôm nay con mệt lắm, ăn không nổi đâu, mẹ cứ ăn đi.”
“Mẹ không ăn, nếu con ăn không nổi thì mẹ sẽ cất đi cho con để con ăn sau nhé.“
Dứt lời bà bê luôn ra ngoài.
Trong lòng Thẩm Thính Hồng cảm thấy rất ấm áp, có được một gia đình ấm áp như vậy cũng tốt.
“Mẹ ăn đi mà, con sẽ nhìn mẹ ăn, nếu để bát canh sang ngày mai con cũng không ăn nổi đâu, cứ để đấy thì nó hỏng lãng phí lắm.”
Lưu Nguyệt cũng ngẩn người ra, sau đó đã hiểu được ý của cô, “Ôi Ni Nhi nhà ta còn biết thương mẹ nhưng mẹ thật sự không đói đâu, để mẹ cất canh cho con.”
“Nếu mẹ không ăn thì đêm nay con không đủ được mất.”
Thẩm Thính Hồng bắt đầu chơi xấu, cuối cùng Lưu Nguyệt không còn cách nào chỉ có thể ăn hết bát canh, vừa ăn vừa nghẹn ngào.
“Huhu…. Tôi đã nói rồi, nuôi con gái sau này mình già nó còn chăm sóc cho mình, thế mà những người ngoài kia cứ nói tôi. Hừ, sau này kiểu gì bọn họ cũng phải biết rằng nuôi con trai là nuôi nợ. Thử nhìn tôi hiện tại đi, chưa gì đã hưởng được phúc của con gái rồi đấy.
Thẩm Thính Hồng: Sự hâm mộ này có phải quá lớn rồi không?
“Mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ cho mẹ một cuộc sống thật sung sướng.”
Tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy sự thiên vị của Lưu Nguyệt có chút nghiêm trọng nhưng Thẩm Thính Hồng không thể không thừa nhận, cô cực kỳ thích loại cảm giác thiên vị này.
Lưu Nguyệt nghe Thẩm Thính Hồng nói vậy đương nhiên vui vẻ, dù đó chỉ là lời nói suông của con gái. Rốt cuộc con bé vẫn đang đi học nhưng Lưu Nguyệt nghe vậy vẫn cảm thấy được an ủi cực kì.
“Được, sau này mẹ sẽ chờ hưởng phúc của con gái cưng, đúng là nuôi con gái vẫn tốt hơn. Con nhìn hai thằng anh trai của con xem, đến tận giờ còn chưa tìm được đối tượng yêu đương khiến cho mẹ phiền lòng. Mà người lớn như vậy không biết đã trốn ở cái xó xỉnh nào.
Trong trí nhớ, Lưu Nguyệt vẫn thường xuyên nói như vậy nên Thẩm Thính Hồng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
“Trong lòng mấy anh chắc cũng hiểu rõ rồi, mẹ cũng đừng nhọc lòng.”
“Đúng là con trai toàn là nợ….”
Một lúc sau khi hai mẹ con nói chuyện với nhau, Lưu Nguyệt đã cầm bát đũa đi ra ngoài.
Mà hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ vẫn bị Lưu Nguyệt phàn nàn không biết đi đâu từ nãy giờ, lúc này cũng tình đi vào nhà từ bên ngoài, trong tay họ còn xách theo một cái thùng, trên người chẳng có chỗ nào sạch sẽ cả.
“Tiểu tử thúi, hai đứa vừa đi đâu về mà cả người bẩn thỉu như vậy, mẹ không giúp hai đứa đâu, tự mình tắm đi.”
Nhìn thấy bộ dạng này của hai thằng con trai, bà mẹ Lưu Nguyệt lập tức mất bình tĩnh.
“Mẹ, chúng con đi ra sông bắt cá cho bé út ăn.”
Thẩm Thính Võ khờ khạo sờ gáy của mình khiến cho số bùn trên tay dính vào tóc.
Nghe được lời nói này của con trai, sắc mặt của Lưu Nguyệt tốt hơn nhiều, đúng là tiêu chuẩn kép: “Thế bắt được chưa?”
“Bọn con bắt được rồi ạ nhưng không được nhiều lắm, chỉ có vài con cá trích nhỏ thôi. Tuy rằng nó nhỏ nhưng dùng để nấu canh cho bé út cũng không thành vấn đề.” Thẩm Thính Võ lập tức nói tiếp.
Công việc này là sở trường của anh ấy nên Thẩm Thính Văn chỉ có thể ở bên cạnh phụ giúp. Hai anh em này tuy là anh em song sinh nhưng người cũng như tên, một người giỏi văn một người giỏi võ.