Chương 23. Mang lương thực sang cho chị cả
Ngày thứ hai Văn Thao vẫn là dậy thật sớm đi đến chỗ Thái Tứ Hổ lấy thịt về, lần này vậy mà được nhiều hơn hai cân thịt dê.
“Xương heo cùng xương dê này chú muốn như thế nào? Còn rất nhiều, anh để lại một ít thôi, chú nếu muốn phần còn lại anh cho chú hết, chú cứ lấy tất đi. Hôm nay còn có dê rừng, loại này rất khan hiếm đấy.” Thái Tứ Hổ nói.
Hiện tại trời đang lạnh, các đại đội nội tỉnh cũng bắt đầu giết dần gia súc, trong đó dê là nhiều nhất.
Nơi này gia súc nuôi chủ yếu đều là cừu non, dê rừng quá hoang dã, quản vô cùng tốn sức, cừu non ngoan ngoãn, chỉ là chất thịt không được rắn chắc như dê rừng.
“Còn có cả thịt dê rừng à?” Triệu Văn Thao hai mắt sáng rực lên, “Anh Tứ Hổ, để dành cho em thật nhiều thịt dê rừng với, cho em mấy phần thịt tốt tốt một chút, em lấy về cho vợ em ăn.”
Thái Tứ Hổ cười cười: “Còn biết cả xót vợ cơ à. Được rồi, ngày mai anh sẽ để dành cho chú một chút. Còn mấy phần xương này, có muốn hay không?”
“Muốn!” Triệu Văn Thao không cần suy nghĩ liền nói ra, coi như phần này bán cũng không bán được, mua về nhà đem xương heo hầm với canh uống cũng là đại bổ.
“Đợi chút để anh lấy cho chú.” Thái Tứ Hổ trở về xách theo hai cái bao tải to.
Nhìn qua có vẻ rất đầy, nhưng trên thực tế không có nhiều lắm, chủ yếu là xương chiếm chỗ quá lớn.
Triệu Văn Thao đem hai cái bao tải xương to tướng đơn giản gom về xe, đặt chúng nằm ngang ở phía cuối xe rồi lấy dây buộc thật chặt, sau đó liền tiến vào huyện thành.
Ở phía trước bên trên là quầy hàng của Chung Dụng đã sớm khai trương mở bán, cha mẹ cậu ta cùng hai đứa em trai đều đang vô cùng bận rộn, người đến ăn mì ăn bánh bao rất đông, làm ăn được như thế này thật đúng là không tệ.
Nhìn thấy Triệu Văn Thao, Chung Dụng mau chóng chạy tới: “Anh Triệu, em chờ từ nãy đến giờ anh mới đến, hôm nay rau giá như nào em cũng mua tất, còn có thịt, em cũng mua tất!”
Chung Dụng khi nói hào sảng, Triệu Văn Thao ngạc nhiên hỏi: “Cậu đây là gặp được khách sộp có đúng không?”
Chung Dụng cười hắc hắc: “Có mấy nhà khách hàng quen muốn ăn mì hoành thánh, còn muốn đặt rất nhiều suất.”
“Nếu mỗi ngày cậu đều được như thế thì anh đây đã bớt được bao nhiêu việc rồi.” Triệu Văn Thao cười cười đem rau giá cùng thịt đều dỡ hết xuống cho cậu ta, lại hỏi: “Anh chỗ này còn có cả xương dê lẫn xương heo, cậu có muốn hay không?”
“Xương cốt sao, ôi chao! Anh đấy, thế mà không chịu nói sớm, muốn chứ muốn chứ!” Chung Dụng nhìn bao tải kia trong bụng nở hoa: “Đây đều là xương cốt hết sao?”
“Đúng vậy. Nhưng mà cậu nói cho anh biết, cậu muốn mua nhiều xương như thế để làm gì?” Triệu Văn Thao có chút kỳ quái, vội vàng hỏi.
“Anh Triệu, không dám giấu giếm anh, em cũng mới biết được thôi, xương có thể dùng để hầm canh đó.” Chung Dụng nói.
“Anh biết xương cốt có thể dùng để hầm canh.” Triệu Văn Thao bỗng nhiên ý thức được cái gì, “Cậu định dùng canh xương hầm để thay thế hả!
Chung Dụng duỗi cái ngón tay cái, khen: “Anh Triệu thật là tinh ý nha, vừa nói xong đã thấu tỏ rồi! Dùng xương cốt hầm ra canh gọi là canh loãng, có thể dùng với mì hoành thánh, làm nước dùng trong bánh bao, còn có thể dùng để nấu ăn, so với nước dùng bình thường kia có thể vừa thêm nước vừa có thêm hương thơm, hơn nữa còn giàu dinh dưỡng.”
Đừng nhìn đời sau mọi người đều biết canh loãng có tác dụng như thế nào, lúc này không phải ai cũng đều biết đến chuyện đó, ít nhất Triệu Văn Thao với Chung Dụng bọn họ là loại tiểu lão bách tính phổ thông này sẽ không biết, dù sao họ vẫn còn đang giãy dụa bên trên mức độ ăn no mặc ấm, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao để lấp đầy cái bụng của mình, làm gì có khái niệm nào về cái thứ gọi là canh loãng, cái này là mấy ngày nay Chung Dụng còn phải làm ăn buôn bán nghe người ta nói thế mới biết.
Triệu Văn Thao vừa học được một chiêu, liền tự mình để lại một ít xương heo cùng xương dê, trở về hầm canh nếm thử xem là dạng mỹ vị như thế nào, còn lại đều để cho Chung Dụng.
Bởi vì Chung Dụng đã mua hết tất cả, hôm nay hắn không cần phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm nữa, thời gian cũng tiết kiệm được rất nhiều, Triệu Văn Thao liền trở về thôn.
Đi đến cửa thôn, nhìn thấy người trong thôn đang đẩy mấy bó củi vào trong nhà, đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, một chân trụ lấy xe đạp, hướng về một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng trong đó kêu lên: “Thôi Đại, lại đây!”
Thôi Đại ở ngay sau phố, mẹ chết sớm, cùng cha với em trai sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống hàng ngày nghèo đến mức khỏi phải nói, hàng năm thời điểm sắp vào vụ mùa đều nằm trong danh sách cứu trợ.
“Anh sáu Triệu, anh kêu em hả.” Thôi Đại đánh xe dắt một con gia súc lại đây.
“Em đây là đang gom củi hả?” Triệu Văn Thao bĩu môi ý bảo cậu ta đi xuống.
“A, vâng, em đang gom củi, chỗ này hiện tại cũng được một bó rồi, mấy chỗ gần gần đây hầu như đều không có, phải đi cả chỗ xa hơn, nhưng tốn sức lắm.” Thôi Đại nói.
“Chỗ này toàn bộ đều là củi hết hả?” Triệu Văn Thao nhìn nhìn trên xe “Còn có củi?”
Thôi Đại ngu ngơ cười: “Vâng, nhưng mà không tìm được củi, em chỉ mò được một chút củi ở dưới sông thôi.”
Triệu Văn Thao không đồng ý nói: “Lần sau đừng vớt củi nữa, có nhiều nguy hiểm lắm đó, hiện tại nước rất siết còn rất lạnh, em lỡ như rơi vào đó liền không bơi ra được, cách xa một chút đi, chú ý an toàn của bản thân nghe rõ chưa?”
Thôi Đại cảm kích nói: “Cảm ơn anh sáu đã nhắc nhở, lần sau em sẽ không làm như thế nữa.”
Đứa nhỏ này lớn lên một cách hoang dại, bình thường cũng không có nhiều người quan tâm đến cậu ta, Triệu Văn Thao mới nói mấy câu đã làm cho cậu ta cảm thấy cực kì ấm áp.
“Anh sáu Triệu, anh gọi em có việc gì hả?” Thôi Đại không ngốc, chủ động nói.
Triệu Văn Thao cười cười: “Đúng là có chút việc. Anh bận quá, không có thời gian đi gom củi, anh muốn hỏi là em có thể đi gom về cho anh mấy xe củi không, yên tâm đi, anh sẽ không bắt em làm không công, anh có trả tiền hẳn hoi nhé.”
Thôi Đại mở to đôi mắt gầy gò, ngạc nhiên nói: “Thật, thật sao ạ?”
“Ở cùng một thôn với nhau, anh mà muốn lừa em, anh lừa làm sao được, trước kia không phải anh còn cho em mấy quả trứng gà hay sao, nào, có nhận hay không, nếu không nhận thì anh đành phải đi tìm người khác làm vậy.” Triệu Văn Thao cười nói.
Thôi Đại vội vàng nói: “Anh sáu, em làm, em làm mà! Việc tốt như thế sao em lại không nhận cơ chứ. Bất quá, em không lấy tiền có được không, em muốn chút lương thực, phiếu gạo cũng được, tốt nhất vẫn là lương thực cơ.”
Triệu Văn Thao sửng sốt một chút: “Vì sao vậy?”
Thôi Đại có điểm ngượng ngùng: “Nếu chú em biết chuyện anh đưa tiền cùng phiếu gạo cho em, chú sẽ lấy đi ạ.”
Cha của Thôi Đại có một người em trai sống cùng với vợ con, cuộc sống trôi qua khá ổn, chỉ là sự yên bình này lại được xây dựng trên sự bóc lột nhà Thôi Đại.
Trong nhà Thôi Đại không có phụ nữ, vật gì cũng đều không giữ được, một nhà ba người bận rộn làm việc quần quật cả một năm, hầu như đều đổ vào trong nhà chú của Thôi Đại, cũng làm cho bọn họ không chết đói.
Tình huống nhà họ Thôi ai ai cũng biết, nhưng biết rồi thì có thể làm gì, người ta là anh em ruột thịt với nhau, nhiều nhất chỉ có thể nói một chút biểu đạt sự bất bình, chứ không thể tìm tới cửa đòi công đạo.
Triệu Văn Thao hiểu rõ, thở dài, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng.
“Được rồi, anh cho em lương thực. Mỗi ngày đưa một chút đi, đưa nhiều quá chú của em phát hiện được cũng sẽ lấy đi.” - Triệu Văn Thao suy nghĩ một chút rồi nói.
Thôi Đại gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, anh sáu à anh một lần đừng cho quá nhiều, đủ cho hai bữa ăn là được, ăn hết vào trong bụng rồi bọn họ liền sẽ không thể lấy được nữa.”
Triệu Văn Thao nhịn không được nói: “Bọn họ vừa đòi thì em liền cho luôn hả? Nhóc không thể cứng rắn cương quyết hơn một chút sao?”
Thôi Đại cúi đầu: “Là cha em muốn cho bọn họ, em còn có thể làm gì được ạ.”
Được rồi, người cha như thế này đúng là quá xui xẻo.
“Được rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai buổi sáng em gom củi cho anh, buổi chiều em tự gom củi cho mình. Dựa theo hiện tại trên xe đang có nhiều như vậy, anh ước chừng từ sáng cho tới trưa thế nào em cũng có thể gom về ba xe củi, được ba xe anh sẽ cho em một cân hoa màu, em thấy có được hay không?”
“Được chứ.” Thôi Đại lại gật đầu: “Anh sáu nhớ để dành công việc này cho em nhé, ngàn lần đừng có kiếm người khác làm nha.”
“Vậy phải xem biểu hiện của em như thế nào, anh không quan trọng phải là loại củi gì, chỉ cần có thể đốt được là được. Nhưng em phải hứa với anh, không được ra bờ sông vớt ứ củi nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm anh không thể chịu trách nhiệm được.” Triệu Văn Thao cảnh cáo nói trước.
“Em sẽ không làm như vậy đâu, em chỉ đi xa xa gom củi thôi.” Thôi Đại bảo đảm nói.
“Được rồi, em cẩn thận một chút, kêu cả em trai em đến làm cùng cho có người bầu bạn. Lúc đến nhà đưa củi chị dâu em sẽ kiểm lại số xe, anh buổi chiều hoặc ban đêm mới trở về, sẽ lập tức đưa lương thực qua nhà em trả nợ.” Triệu Văn Thao nói rõ ràng chi tiết của quá trình giao dịch xong liền về nhà.