Ngồi ở dưới mái hiên, mẹ Lâm nhìn bụng Cố Tử Ý: “Mấy tháng này bụng cũng to lên rồi, nó không quậy con chứ?”
Cố Tử Ý sờ sờ bụng hơi phồng lên, “Con khá tốt, nó cũng không quậy.”
Mẹ Lâm cũng nhìn về phía bụng Cố Tử Ý, hiện tại năm tháng rưỡi, liền cười nói: “Mẹ xem cái thai này chắc vẫn là một đứa con trai.”
Cố Tử Ý trong lòng chửi thầm, còn không phải là một đứa con trai thúi sao.
Trên mặt lại vẫn là cười trả lời nói: “Nhưng thật ra con hy vọng là một đứa con gái hơn.”
Mẹ Lâm tuy nói cũng đọc qua một ít sách, nhưng cũng khó tránh khỏi chút tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Tất nhiên, cũng không phải nói sinh con gái liền sẽ bị trách móc nặng nề gì đó, chỉ là đối với cháu trai sẽ thương hơn chút.
Nghe được Cố Tử Ý nói hy vọng là con gái, cũng chưa nói gì. Chung quy dù là trai hay gái vẫn là con của thằng tư.
Trong thôn mẹ Lâm là người có tính tình rất tốt cho nên không ít nàng dâu đều muốn gả đến Lâm gia.
Chưa nói đến tình huống trong nhà tốt ra sao, chỉ riêng việc mẹ Lâm đối con dâu như thế nào thì mọi người đều biết.
Ít nhất không giống những mẹ chồng khác trong thôn, động một tí đánh chửi, thậm chí sinh không được con trai thì ở nhà không ngóc đầu lên nổi.
Chị dâu cả Vương Anh từ trong bếp đi ra, bưng hai chén nước đường, cho Cố Tử Ý một chén, một chén khác cho Đại Bảo và Nhị Bảo.
Bọn nhỏ đều thích nước đường ngọt ngào, Cố Tử Ý cũng biết hiện tại đường trắng quý giá, nhận nước đường xong cũng không uống, cầm chén đặt ở khe cửa.
Vương Anh thuận tiện hỏi thăm con mình, hai người tuy là chị em dâu, gả đến Lâm gia cũng đã nhiều năm, nhưng tình cảm muốn nói tốt cũng không phải, cũng chỉ đơn giản hàn huyên vài câu.
Cố Tử Ý thấy trời đã xế chiều, liền đứng dậy chuẩn bị về nhà nấu cơm, từ chối mẹ Lâm kêu mẹ con cô ở lại ăn cơm trưa.
Sau đó mang theo rổ cùng hai đứa nhỏ trở về nhà. Về đến nhà, đã mồ hôi đầy đầu.
Trước tiên lau mặt cho mình và hai đứa nhỏ.
Cố Tử Ý lau người xong, cảm thấy thoải mái và sảng khoái hơn, cô liền vào bếp nấu cơm.
Thời tiết lúc này rất nóng, cũng không thèm ăn uống gì, nên cô chỉ đơn giản làm một món mì thịt thái.
Cô lấy một ít mì sợi từ không gian, nấu chín.
Sau đó lấy nửa cân thịt bò, thái thành miếng nhỏ, ướp gia vị, rồi cho vào chảo xào chín.
Tiếp theo cô cho vào chảo một ít cà rốt, nấm hương, mộc nhĩ, đảo đều. Tiếp theo, cô nấu một nồi canh chua.
Khi mì đã chín, cô múc ra bát, bỏ lên trên rau củ xào và thịt thái. Cuối cùng, cô chan nước canh chua lên trên.
Hai đứa nhỏ đã ngửi thấy mùi thơm, nên đã ở trong bếp chờ từ lâu.
Chúng rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ. Khi Cố Tử Ý bưng mì lên bàn, hai đứa nhỏ đều mắt sáng ngời.
Tối hôm qua, Cố Tử Ý đã nói với hai đứa nhỏ rằng, khi ăn cơm phải rửa tay.
Hôm nay, Đại Bảo rất ngoan ngoãn, vừa đến giờ cơm là đi rửa tay. Nhị Bảo thì không có ý thức tự giác như vậy, nên cuối cùng vẫn là Đại Bảo dẫn em trai đi rửa tay.
Cố Tử Ý rất vui khi thấy hai đứa nhỏ như vậy.
Cô nghĩ rằng, từ nhỏ nên bắt đầu rèn luyện cho chúng những thói quen tốt. Cô cũng khen ngợi hai đứa nhỏ một chút. Điều này khiến Đại Bảo rất tự hào, cảm thấy mình là một người anh tốt.
Cả bàn ăn, Cố Tử Ý và hai đứa nhỏ ăn xong đều đổ mồ hôi đầy đầu.
Thời tiết lúc này đang là mùa hè, lại không có quạt, khiến Cố Tử Ý vốn quen với việc ở trong phòng điều hòa cả ngày, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng hiện tại, cô cũng không có cách nào khác. Cô chỉ có thể cầm chiếc quạt nan, quạt cho mình và hai đứa nhỏ.
Đại Bảo và Nhị Bảo ăn xong, đều có vẻ mặt thỏa mãn. Nhị Bảo còn ngọt ngào nói với Cố Tử Ý:
"Ăn ngon thật đấy, mẹ ơi, tối nay chúng ta tiếp tục ăn mì được không?"
Rõ ràng là người phương Nam, nhưng Nhị Bảo lại giống Cố Tử Ý, thích ăn mì. Cố Tử Ý nghe vậy, nói: "Được, con thích ăn thì mẹ sẽ thường xuyên nấu cho con ăn."
Chỉ mới qua một ngày, Cố Tử Ý cảm thấy rằng, cô và hai đứa nhỏ ở chung rất hòa hợp.
Giống như là số mệnh đã sắp đặt cho họ gắn bó với nhau vậy.
Ăn xong, hai đứa nhỏ có chút buồn ngủ. Cố Tử Ý cho chúng ra vườn chơi một lúc cho tiêu hóa.
Cô đi rửa bát đĩa. Khi tiêu hóa xong, cô mới dẫn hai đứa nhỏ vào phòng ngủ trưa.