Lúc này toàn thân anh được băng bó kín mít, chỉ nhìn thấy một đôi mắt thâm trầm sắc bén.
Chỉ cần nhìn một cách bình thường đôi mắt này cũng khiến người ta không dám coi thường.
Lâm Quân Trạch uống xong nước, mới nhìn về phía người lãnh đạo đang ngồi bên cạnh giường.
Cộng tác nhiều năm như vậy, Trịnh đoàn trưởng liếc mắt một cái liền nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của anh.
"Lần này vết thương của cậu tương đối nặng, có khả năng sẽ để lại di chứng, cụ thể sau này còn phải xem tình hình hồi phục của cậu. Tôi vừa mới phân phó Tiểu Vương đi gửi điện báo khẩn cấp cho nhà cậu rồi, để người nhà cậu tới chăm."
Nói xong, nhìn thoáng qua Lâm Quân Trạch trên giường, thấy cậu ta buông xuống đôi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Rồi tiếp tục nói: "Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, ít nhiều cũng là nhờ vào quyết định khẩn cấp trong thời điểm ấy của cậu. Tôi đã xin ý kiến từ cấp trên để giữ nguyên chức vụ cho cậu, chờ khi nào cậu hồi phục, hoan nghênh anh trở lại quân đội. Trong khoảng thời gian này, điều quan trọng nhất của cậu chính là dưỡng thương thật tốt, tranh thủ sớm ngày hồi phục......"
Phần phía sau, Lâm Quân Trạch cũng hiểu được.
Nếu như không hồi phục tốt, anh cũng chỉ có thể rời khỏi quân đội mà mình yêu mến.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Lâm Quân Trạch không khỏi có chút sụt xuống. Trịnh đoàn trưởng thấy anh như vậy, cũng chỉ có thể an ủi nói:
"Tổ chức dù sao cũng sẽ không từ bỏ bất kỳ một người chiến sĩ nào vì nước mà cống hiến. Ngay cả không thể tiếp tục, quốc gia cũng sẽ giúp cậu giải quyết tốt nỗi lo về sau. Vì thế cậu hãy yên tâm, trước dưỡng thương cho tốt đã."
Lâm Quân Trạch cũng biết đạo lý này, chỉ là có chút chưa chấp nhận được.
Lúc này lãnh đạo đang ở đây, anh cũng không tiện vẫn luôn đắm chìm trong nỗi đau của mình.
Qua một lúc, anh mới nhớ tới vừa rồi đoàn trưởng nói, đã gửi điện báo khẩn cấp về quê, cũng không biết trong nhà sẽ sắp xếp ai tới chăm sóc anh.
Lâm Quân Trạch đã rời nhà hơn nửa năm, vẫn luôn đi làm nhiệm vụ. Mỗi tháng, anh nhờ đồng đội gửi tiền trợ cấp về nhà, nhưng không biết ở nhà thế nào.
Anh biết vợ mình là một người không biết chăm sóc bản thân, có lẽ sẽ là mẹ anh sẽ đến để chăm sóc anh.
Lúc đầu, Lâm Quân Trạch rất thích vợ mình, từng nghĩ sau khi thăng chức sẽ xin cho vợ tùy quân.
Nhưng sau một thời gian sống chung, anh dần dần mất đi tình cảm đó và cũng từ bỏ ý định cho vợ đi theo quân ngũ.
Rốt cuộc, quân đội là nơi anh làm việc, anh không muốn bị mọi người nhìn vào cười chê.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa nói đến chuyện tình cảm, nhưng Lâm Quân Trạch biết rằng bản thân là một người lính, dù vợ mình thế nào, anh vẫn phải gánh vác trách nhiệm của một người lính, một người chồng, một người cha.
Anh sẽ cố gắng làm cho vợ mình một cuộc sống trọn vẹn, dù sau này vợ chồng không bằng lòng với nhau đi nữa.
Chỉ là hiện tại…tương lai anh không biết sẽ ra sao, chỉ là vợ anh lại được nuông chiều từ bé…Nghĩ đến đây, Lâm Quân Trạch thở dài bất đắc dĩ.
Thôi thì bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, cho dù như thế nào anh cũng sẽ lo chu toàn cho cuộc sống của cô ấy.
Lúc này, Cố Tử Ý không biết rằng cô đã nhận được một lá thư điện báo đầy kịch tính từ chồng mình, càng không biết rằng lúc này anh đang nằm trên giường bệnh suy nghĩ đến chuyện hôn nhân của hai người rồi.
Lúc này, Cố Tử Ý vừa mới dậy sau giấc ngủ trưa. Cơ thể cô đang mang thai nên rất thích ngủ.
Hai đứa con đã tự mình rời khỏi giường đi ra ngoài chơi với bạn bè.
Trong lúc nghỉ trưa, Cố Tử Ý đã đặt một số chiếc ghế gỗ ở mép giường để tiện cho bọn trẻ lên xuống.
Khi Cố Tử Ý xuống giường, cô thấy hai đứa bé đang chơi nước trong sân.
Lúc này, hai đứa đã ướt sũng. Cố Tử Ý biết chắc chắn là do Nhị Bảo xúi giục Đại Bảo chơi.
Đại Bảo cảm thấy mình là anh trai nên thường nhường nhịn em trai. Còn Nhị Bảo thì rất tinh nghịch, làm sai gì cũng đổ lỗi cho anh.
Cố Tử Ý định thay quần áo cho hai đứa trẻ vì chúng còn nhỏ, sức đề kháng kém. Tuy là mùa hè nhưng vẫn có thể bị cảm lạnh.
Đại Bảo thấy mẹ xuống giường thì chạy đến trước mặt, tranh công nói:
"Mẹ ơi, mẹ là heo lười biếng, con và em trai đã sớm dậy rồi, con còn giúp em trai xuống giường đi vệ sinh."
Nói xong vẻ mặt đầy tự hào, như thể bảo cô mau mau khen con đi.
Cố Tử Ý nhìn thấy Đại Bảo như vậy thì không nhịn được bật cười.
Cô vuốt ve mái tóc xù xì của Đại Bảo, cảm giác rất đã tay, lại sờ vài cái nữa. Khi nhìn thấy ánh mắt lên án của Đại Bảo thì cô mới ngượng ngùng rút tay lại.