Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu

Chương 19 Huyện thành 3

Cố Tử Ý nhớ đến trong nhà thiếu đồ đạc, còn phải đi một chuyến Cung Tiêu Xã mua cho hai đứa nhỏ mấy miếng vải, may quần áo cho chúng.

May là nguyên chủ trước đó đã để dành không ít phiếu dự định cho cô ta mua quần áo, nếu không cho dù Cố Tử Ý có tiền cũng mua không được.

Ở cái thời đại này, mọi thứ đều cần phiếu định mức, trừ phi đi chợ đen, nhưng ở đó giá cả cao hơn thị trường gấp mấy lần.

Cố Tử Ý ra cửa liền đem tiền giấy bỏ vào trong không gian, rồi dựa theo ký ức của nguyên chủ, đi đến Cung Tiêu Xã cách bưu điện không xa.

Đi chưa đầy năm phút, ở một cây đa trăm năm, cô liền thấy được cửa treo tấm biển "Hợp tác xã mua bán huyện Phong", trên tường còn viết khẩu hiệu "Vì nhân dân phục vụ", "Phát triển kinh tế, bảo đảm cung cấp".

Thực ra, gọi là Cung Tiêu Xã, nhưng cũng chỉ lớn bằng cửa hàng tiện lợi hiện đại, cũng chỉ là mấy gian nhà cấp bốn.

Nơi này tuy không lớn, nhưng người rất đông, chật ních, nhìn qua đều là người chen chúc nhau.

Nhìn bên trong nhiều người như vậy, nhưng phần lớn đều chỉ là đứng nhìn, đi dạo.

Không mua gì, tiện thể tán gẫu, giết thời gian. Cố Tử Ý che bụng, theo đám người len lỏi vào bên trong.

Trên mặt quầy đều có ghi là khu nào, ví dụ như khu thực phẩm phụ phẩm, khu bách hóa,...

Cố Tử Ý đi đến khu vải vóc, nhìn thấy vải vóc bày trên quầy có màu sắc rực rỡ, liền có chút không thể chấp nhận nổi.

Thật sự là, với ánh mắt của một nhà thiết kế thời trang hiện đại, cô thật sự thấy khó chịu với những thứ này.

Nhưng hiện tại thị hiếu là như vậy, Cố Tử Ý cũng chỉ có thể giữa đống vải vóc sặc sỡ, tìm màu sắc tương đối trầm, thích hợp cho hai đứa con trai mặc.

Cô mua được mười ba thước vải bông màu xanh đen, lại mua thêm sáu thước ba loại vải tổng hợp lưu hành nhất ở thời đại này.

Cố Tử Ý mua một đoạn vải khoảng chừng vừa đủ làm một bộ quần áo người trưởng thành. Nhưng thật ra cô không nghĩ mua cho mình, vì hiện tại bụng cô to, mặc không được.

Mua xong vải, cô lại đi xem đồ dùng sinh hoạt bên cạnh.

Hiện tại người bán hàng cũng coi như là ăn lương nhà nước, tự cho là mình hơn người khác, mà không giống như ở hiện đại bán được nhiều cũng sẽ không được trích phần trăm, cho nên có thể thấy thái độ của người bán hàng, thật sự không thể nói là tốt.

Dù sau quầy còn treo khẩu hiệu "Chọn nhiều không ngại, hỏi nhiều không phiền".

Nhưng Cố Tử Ý lúc này cũng sẽ không đi so đo những điều đó, đây cũng là điểm đặc sắc của thời đại này không phải sao?

Đến khu sinh hoạt, cô mua mấy hộp dưỡng da bông tuyết sương và dầu vỏ sò, đều là đóng gói thành mấy hộp nhỏ.

Bông tuyết sương một hộp là ba mao, dầu con sò là một mao, không cần phiếu. Còn có một loại bông tuyết sương được đong vào hộp tự đem theo, tính tiền theo khối lượng.

Cố Tử Ý cũng cầm mấy hộp mỗi loại, muốn nói hiện tại phụ nữ thích nhất thứ gì, thì dưỡng da bông tuyết sương và dầu con sò không thể nghi ngờ là sự lựa chọn hàng đầu.

Cố Tử Ý mua dự phòng, nói không chừng khi nào sẽ dùng đến.

Cô lại mua thêm mấy cân điểm tâm. Nhìn người bán hàng, phủi đi phủi lại hai lần, thu tiền, liền có một sợi dây thừng đến bên cạnh, lại đưa tiền thối và phiếu rồi lại đưa hàng qua.

Toàn bộ quá trình rất trơn chu, chỉ là tiếng người rất ồn, nên nói chuyện phải dựa sát vào mới nghe được.

Cố Tử Ý từ Cung Tiêu Xã bước ra, cảm thấy tai mình như được thanh tịnh hơn rất nhiều.

Thật sự là tiếng nói quá lớn, quả thật có chút làm cho người ta không chịu nổi.

Cũng không còn đồ đạc gì muốn mua nữa, Cố Tử Ý cầm đồ trở về.

Cố Tử Ý nhìn xuống mặt trời, lúc này cũng còn sớm, cô nghĩ còn có thời gian, chuẩn bị đi một chuyến trạm thu mua phế phẩm xem có thể nhặt được thứ gì hay không.

Trước đây xem những tiểu thuyết xuyên qua, vai chính đều là chạy đến trạm thu mua phế phẩm, trong đó rất nhiều đồ vật bị hỏng hoặc là một số đồ vật cho rằng không đáng giá tiền bị vứt ở đó.

Nghe nói lúc này phá hủy rất nhiều văn vật, Cố Tử Ý liền nghĩ đi thử vận may, xem có thể thu thập một ít đồ vật đáng giá vào không gian.

Cố Tử Ý không có lý tưởng vĩ đại cứu những văn vật bị phá huỷ đó. Đất nước rộng lớn như vậy, thực lực của cô cũng có hạn.

Trong phạm vi khả năng của mình, có thể làm gì thì làm, còn lại thì chỉ có thể xem ý trời. Trước mắt vẫn nên chăm sóc tốt cuộc sống của mình đã.

Cố Tử Ý nhìn thấy trong tay mình có rất nhiều đồ, cố ý đi đến một con hẻm vắng người, thu hết đồ vào không gian. Một mình nhẹ nhàng đi đến trạm thu mua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất