Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu

Chương 26 Cha không có mẹ sao?

Sáng hôm sau, cũng không có gì bất ngờ, Cố Tử Ý lại dậy muộn.

Đối với hai đứa nhỏ bất mãn việc cô ngủ muộn, khiến hai đứa đói bụng, Cố Tử Ý tỏ vẻ không hề có chuyện gì to tát.

Cô hiện tại là thai phụ, thai phụ là quan trọng nhất. Không chấp nhận phản bác.

Cố Tử Ý đơn giản rửa mặt xong, liền đi vào nhà bếp nấu cơm.

Buổi sáng không quá muốn làm cơm, Cố Tử Ý dứt khoát lấy ra mấy cái bánh bí đỏ, sữa đậu nành cùng gói cơm gà bọc lá sen từ trong không gian, coi như bữa sáng của ba mẹ con.

Cố Tử Ý ở nhà bếp bày một lúc rồi đi ra ngoài, trước rửa mặt cho hai đứa nhỏ.

Không có kem đánh răng, cô liền dùng bàn chải đánh răng cho trẻ em trong không gian để cho hai đứa đánh răng, rửa mặt.

Rồi lại vào nhà bếp, chờ đến lúc Cố Tử Ý mang bữa sáng ra, hai anh em liền kêu lên oa, vẫn không quên vỗ tay.

Đại Bảo và Nhị Bảo chưa từng gặp bữa sáng nào phong phú như vậy. Nhìn thấy Cố Tử Ý bày nhiều đồ ăn như vậy, không kích động sao cho được.

Cố Tử Ý mấy ngày nay cũng hiểu hai đứa con trai này, cũng không nói gì, bảo bọn chúng rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Buổi sáng vẫn như cũ là ăn ở dưới mái hiên nhà bếp, ăn cơm gà thơm ngát, lại uống sữa đậu nành ngọt ngào.

Nhị Bảo uống một ngụm sữa đậu nành liền nhắm mắt lại, vẻ mặt say mê, như thể đang uống thứ gì đó ngon tuyệt.

Cố Tử Ý nhìn thấy không khỏi bật cười.

Cố Tử Ý ăn cơm cũng không có gì đặc biệt, thi thoảng nói chuyện với hai đứa nhỏ vài câu.

Cô cũng thuận tiện nói với hai đứa nhỏ rằng mình muốn đi bộ đội thăm cha của chúng, phải rời khỏi nhà một thời gian.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ cần phải đi theo ông bà.

Nhị Bảo vừa nghe mẹ mình sẽ không ở nhà một thời gian, trong tay cầm cơm gà lập tức không còn thơm nữa.

Mẹ đi rồi, sau này không được ăn cơm ngon mẹ nấu nữa sao?

Nhị Bảo mấy ngày nay bị Cố Tử Ý nấu cơm ngon, ăn đến nghiện, cảm thấy trước kia ăn cơm như ăn cơm heo, dù không biết cơm heo là gì nhưng vẫn thấy khó ăn.

Đại Bảo cũng vậy, mấy ngày nay được Cố Tử Ý cho ăn cơm ngon, nghe mẹ phải đi xa một thời gian, hai anh em đều rất tiếc.

Đồng thời âm thầm trách ba chúng: “Cha không có mẹ sao? Sao còn muốn giành mẹ của chúng con?"

Lâm Quân Trạch: "..."

Cố Tử Ý hoàn toàn không biết tâm tư của hai anh em, nhìn biểu cảm tiếc nuối của hai đứa, nước mắt như muốn rơi xuống, không khỏi cảm thán.

Quả nhiên mỹ thực có sức mê hoặc lớn, mới mấy ngày mà hai tiểu bảo đã dính lấy mình như vậy rồi.

Sờ sờ đầu hai đứa, tiện tay kéo một tóc mềm mại của hai đứa.

Ôn nhu kiên nhẫn giải thích cho hai đứa: "Ba của các con bị thương, nên mẹ phải đi chăm sóc. Các con xem, bình thường chơi đùa té ngã có đau không?

Cha của các con lần này bị thương còn đau hơn các con nhiều, nên mẹ phải đi chăm sóc cha, để cha mau chóng khỏi bệnh đúng không?"

Đại Bảo và Nhị Bảo nghe Cố Tử Ý nói vậy, đều gật đầu theo bản năng, cha bị thương đau, mẹ đi chăm sóc thì cha sẽ không đau nữa.

"Vậy thì được, cha cần mẹ hơn chúng con, vậy mẹ cứ đi chăm sóc cha đi." Nhị Bảo trong lòng nghĩ vậy.

Thấy hai đứa nhỏ không có ý kiến gì, Cố Tử Ý cũng yên tâm tiếp tục ăn bữa sáng.

Uống một chén sữa đậu nành và ăn một cái bánh bao, Cố Tử Ý cũng chỉ ăn no một nửa.

Ăn thêm một cái nữa thì sẽ no căng, nên Cố Tử Ý buông không ăn nữa.

Hai đứa nhỏ ăn uống cũng không nhiều, nửa cái bánh bao thịt và một chén sữa đậu nành cũng đã no căng.

Cơm nước xong, Cố Tử Ý rửa sạch hai cái chén.

Sắp đi tỉnh, ngồi tàu hỏa hơn một tuần, Cố Tử Ý không muốn ăn đồ ăn trên tàu hỏa, mang theo thì sợ hỏng, nên đang suy nghĩ mang gì đi cho tiện.

Trên tàu hỏa người đông đúc, cũng không tiện lấy đồ vật từ không gian ra ngoài, nên muốn mang đồ vật tương đối dễ cất lại có thể ăn no.

Cố Tử Ý còn chưa nghĩ ra muốn mang gì lên tàu hỏa ăn thì mẹ Lâm đến cửa.

Mẹ Lâm nói cha Lâm đã đi lấy giấy giới thiệu cho cô, một lát nữa sẽ đưa tới. Mẹ Lâm là đến xem Cố Tử Ý có gì cần giúp đỡ.

Bà định mang cho con trai ít đồ nhưng lại sợ Cố Tử Ý một mình không mang được, huống chi còn đang mang thai.

“Mẹ, mẹ đến đúng lúc rồi, con đang nghĩ xem mang gì lên tàu hỏa ăn đây.”

Kỳ thực Cố Tử Ý cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ai ngờ mẹ Lâm lập tức tỏ ra hứng thú:

“Tết vừa rồi làm thịt khô, nếu không con mang lên tàu ăn đi. Còn có mấy cái bánh nướng áp chảo nữa.”

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất