Lâm Quân Trạch nghĩ: Bản thân anh đã đi vắng hơn nửa năm rồi, tuy hiện tại Cố Tử Ý chưa đòi hỏi gì từ anh, nhưng đứa bé cũng không chỉ là của một mình Cố Tử Ý, anh là chồng, không thể hỗ trợ gánh nặng, ở thời điểm vợ mang thai thì nên quan tâm nhiều hơn cũng tốt.
Cố Tử Ý thấy anh biết điều như vậy cũng không nói gì, chỉ là trong lòng có chút ngọt ngào.
Lâm Quân Trạch cũng không để Cố Tử Ý đi lấy thuốc, cái thai càng lớn, Lâm Quân Trạch có thể cảm nhận được Cố Tử Ý khá mệt nhọc, cho nên bảo Cương Tử dìu anh đến ghế ngồi ở cửa khoa phó trưởng, rồi bảo Cương Tử đi lấy thuốc.
Cố Tử Ý vẫn ngồi ở một bên chờ, Cương Tử còn chưa lấy thuốc về đã đến lượt cô, Cố Tử Ý đứng lên chuẩn bị đi vào.
Lúc này Lâm Quân Trạch cũng đứng lên, đối với ánh mắt khó hiểu của Cố Tử Ý, nhẹ giọng nói: "Anh với em cùng nhau vào đi."
Cũng không biết có phải là ảo giác của mình, hôm nay Lâm Quân Trạch tựa hồ ôn nhu hơn rất nhiều. Gật gật đầu, Cố Tử Ý cũng đỡ Lâm Quân Trạch gõ cửa rồi đi vào.
Cùng bác sĩ giải thích một chút tình huống, hiện giờ cũng không có siêu âm gì, nữ bác sĩ liền bắt mạch cho Cố Tử Ý, lại hỏi thăm xem có chỗ nào không thoải mái không, cuối cùng biết được đứa trẻ rất khỏe mạnh, trái tim hai người này cũng liền buông xuống.
Bác sĩ hiếm khi nhìn thấy vợ chồng cùng nhau tới, hơn nữa nhan sắc của hai người đều không thấp, không khỏi nhiều lời vài câu.
"Đến giai đoạn cuối thai kỳ, buổi tối sẽ bị chuột rút, phù chân đều là chuyện bình thường, ngày thường có thể ngâm chân, mát xa thư giãn một chút."
"Tháng càng lúc càng lớn, hạn chế việc khom lưng, đi lại nhiều lúc sinh cũng thuận lợi một chút, có điều kiện thì ăn chút trứng gà."
Nói còn nhìn về phía Lâm Quân Trạch: “Càng về sau, một số việc nặng có thể hỗ trợ thì giúp vợ của anh, khi mang thai cảm xúc thay đổi khá đột ngột, ngày thường anh nên bao dung nhiều chút."
Thực ra bác sĩ cũng là thấy hai người là vợ chồng trẻ, khó tránh khỏi nhiều lời vài câu, niên đại này đâu chú ý nhiều như vậy, ngày thường thai phụ có thể đến bệnh viện thì đã ít.
Theo như thế hệ trước là khám bệnh ở huyện thành là chuyện tốn tiền, phụ nữ khác sắp sinh vẫn còn làm việc ngoài đồng, người khác đều có thể làm được, chỉ có mình cô giả vờ muốn lên bệnh viện.
Còn việc chồng có thể đi cùng thì càng khỏi phải nói, đàn ông ở đây ít nhiều có tư tưởng gia trưởng, cảm thấy đi cùng vợ đến bệnh viện là điều gì đó rất mất mặt.
Nữ bác sĩ vốn tưởng rằng sẽ giống như trước đây, chồng không kiên nhẫn lên tiếng quát lớn, không ngờ Lâm Quân Trạch thực kiên nhẫn nghe xong, còn tán đồng gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Không khỏi khiến nữ bác sĩ xem trọng vài phần, nhìn về phía Cố Tử Ý ánh mắt đều là ý cười, Cố Tử Ý bị nhìn đến da mặt nóng lên, đầu đều sắp chôn tới trước ngực.
Lâm Quân Trạch đi cùng Cố Tử Ý, đối với những gì bác sĩ nói đều nghiêm túc ghi nhớ, trong lòng cũng càng thêm đau lòng cho Cố Tử Ý.
Trước đây thời điểm mang song thai, vất vả nhiều như vậy, mà chính mình lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cô.
Cảm ơn bác sĩ, Cố Tử Ý liền đỡ Lâm Quân Trạch ra khỏi phòng khám, Cương Tử đã cầm thuốc chờ ở đó.
Nhìn thấy hai người ra ngoài, đầu tiên là tiến lên đỡ Lâm Quân Trạch, sau đó nhìn về phía cô quan tâm nói: "Chị dâu, cháu trai nhỏ không có việc gì chứ?"
Cố Tử Ý sờ sờ bụng cười nói: "Không có việc gì, khỏe mạnh lắm."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta bây giờ trở về thôi."
Ba người đi ra ngoài, Cố Tử Ý tay cầm thuốc đi ở phía sau, vừa lúc nghe được Lâm Quân Trạch bảo Cương Tử sớm trở về một chút, còn dặn dò cậu phải đốc thúc những người lính khác không được lơi lỏng luyện tập.
Cố Tử Ý thật có chút bất đắc dĩ, người này vừa rời khỏi quân đội, trong lòng vẫn còn đang nhớ thương chứ?
Không nhớ thương là không có khả năng, từ mười sáu tuổi nhập ngũ đến bây giờ, mười năm gian lao, cũng không thể nói buông là có thể buông.
Có cấp trên như Lâm Quân Trạch, Cố Tử Ý trong lòng yên lặng đau lòng mấy tiểu chiến sĩ kia một giây.
Thời gian cũng đã ba giờ hơn, đến trấn rồi, còn phải thuê xe bò về thôn, còn một đoạn đường dài phải đi.
Ba người ra khỏi cửa bệnh viện, nhìn thấy chú đánh xe vừa rồi đã chờ ở đó.
Cố Tử Ý tiến lên, có chút ngượng ngùng nói: "Chú, làm phiền rồi."
Ông ấy không mấy để ý xua xua tay: "Không đáng ngại, vừa rồi vận khí tốt, tôi còn kéo được một đơn mới đến, không lâu, mau lên xe đi."
Vì vậy đoàn người lên xe, lại lắc lư lắc lư hướng trấn đi.
Đến trấn cũng đã gần năm giờ, Cố Tử Ý đang nghĩ xem nên tìm xe bò nào về thôn, liền ở giao lộ Cung Tiêu Xã nhìn thấy chú Đại Trụ, Cố Tử Ý mừng rỡ tiến lên chào hỏi.