Tiểu Ôn Lễ: “Là cháu ạ.”
Giọng nói trong trẻo và rõ ràng, Ôn Sùng lại nhớ lại chuyện trước kia, lúc anh trở vê từ quân ngũ, cháu trai chạy từ trong nhà ra, đôi mắt sáng rực nhìn anh. Thằng bé nói: “Cậu...”
Lúc ấy, anh sẽ bế thằng bé lên, giơ thằng bé lên, bên tai anh đều là tiếng cười của thằng bé.
Nhớ tới chuyện đó, đôi mắt Ôn Sùng bỗng có chút đỏ: “Cậu nghe bác sĩ Lâm.... Nghe cô cháu nói, cháu là một đứa trẻ vô cùng thông minh, vậy cháu nói cho cậu, cháu đã biết những gì vậy?”
Tiểu Ôn Lễ nghĩ nghĩ: “Cháu biết hát, biết... biết đọc số.”
Ôn Sùng: “Vậy cháu hát cho cậu nghe một bài được không? Hát hay, cậu sẽ thưởng cho cháu.”
Tiểu Ôn Lễ nghe xong liền động tâm: “Thưởng cái gì ạ?”
Ôn Sùng nghe thằng bé hỏi như vậy, không khỏi cười: “Cháu muốn được thưởng cái gì?”
Tiểu Ôn Lễ: “Cháu muốn sữa bột, ngày hôm qua cô mua sữa bột cho cháu, nó rất ngon ạ.”
Ôn Sùng: “Được, nếu cháu hát hay, cậu sẽ mua sữa bột cho cháu.”
Tiểu Ôn Lễ: “Thật tốt quá... Cô, cháu có thể hát cho cậu Ôn nghe không?”
Lâm Dư Dư: “Vậy cháu còn nhớ bài quốc ca không?” Ở thời đại này, hát quốc ca là thích hợp nhất. Hơn nữa, Tiểu Ôn Lễ cũng biết hát.
Tiểu Ôn Lễ: “Nhớ ạ. Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ! Với máu thịt của chúng ta..” Trong bưu cục đột nhiên vang lên tiếng đứa trẻ hát, mọi người đang làm việc cũng dừng lại, tò mò nghe đứa bé hát. Đứa bé hát cũng chưa rõ lời, không thể hiện được khí thế của bài quốc ca, nhưng khiến mọi người nghe rất cảm động. Dần dần, mọi người cũng bị thu hút, không khỏi hát theo.
Trước sau nhiều lắm cũng chỉ một phút, Tiểu Ôn Lễ liền hát xong, bởi vì có rất nhiều lời thằng bé cũng không nhớ rõ.
“Đứa bé này thật đáng yêu.”
“Còn rất thông minh, còn biết hát quốc ca.”
“Con trai nhà tôi mà thông minh được như vậy thì tốt rồi.”
Mọi người đều khen ngợi, Tiểu Ôn Lễ đều nghe thấy, có chút thẹn thùng trốn vào trong ngực Lâm Dư Dư. Lâm Dư Dư cười cười thơm trán thằng bé, sau đó thả thằng bé xuống: “Anh Ôn, bọn tôi đã dùng điện thoại lâu rồi, không thể tiếp tục gọi, nếu không người khác sẽ không dùng được.”
Ôn Sùng: “Được, hôm nay.... Cảm ơn cô.”
Lâm Dư Dư: “Không cần khách khí.”
Ôn Sùng: “Giúp tôi nói với Ôn Lễ, tôi sẽ gửi quà cho thằng bé.”
Lâm Dư Dư: “Được, tôi sẽ nói với thằng bé, vậy... Tạm biệt.”
Ôn Sùng: “Tạm biệt.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Dư Dư liền trả tiền điện thoại, sau đó liên đưa Tiểu Ôn Lễ ra ngoài.
Tiểu Ôn Lễ: “Cô, cháu hát hay không?”
Lâm Dư Dư: “Hay, Tiểu Ôn Lễ hát hay quá, để khen ngợi Tiểu Ôn Lễ, lát nữa chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao thịt được không?”
Tiểu Ôn Lễ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Bánh bao thịt rất đắt, cháu không ăn.”
Lâm Dư Dư: “Vậy chúng ta về nhà rồi tự làm sủi cảo nhé? Trong nhà có thịt, hôm nay thưởng cho Tiểu Ôn Lễ ăn thêm hai cái.” Tiểu Ôn Lễ nhớ tới sủi cảo lần trước được ăn, liếm liếm môi nói: “Được ạ.”
Hai người đi Cung Tiêu Xã, Lâm Dư Dư đi tìm Thôi Mẫn. Thôi Mẫn đã biết Lâm Dư Dư tới đưa thịt, mẹ chồng cô ta đã đến Cung Tiêu Xã nói với cô ta. Lúc này khi nhìn thấy Lâm Dư Dư tới, Thôi Mẫn nhiệt tình tiếp đón: “Dư Dư”
Lâm Dư Dư thấy Thôi Mẫn cũng nhiệt tình đáp: “Chị Thôi.”
Thôi Mẫn: “Buổi sáng mẹ chồng chị tới, đã nói chuyện với chị, thật sự rất cảm ơn em.”
Lâm Dư Dư: “Không có gì.” Bọn họ đây là giao dịch công bằng, không ai nợ ai.“Chị Thôi, em tới mua ấm nước.” Cô lấy ra tiền và phiếu.
Thôi Mẫn: “Em đợi một chút, chị chọn cho em cái tốt.”
Lâm Dư Dư: “Cảm ơn chị Thôi.”
Không quá một phút, Thôi Mẫn liên ra, cầm theo một cái ấm nước: “Đây, cái này tốt, bên trong đều không có vấn đề.”
Lâm Dư Dư: “Cảm ơn chị Thôi. Chị Thôi, tuần sau em không tới, tuần sau nữa mới tới, sau này em hai tuân đưa một lần được không?”
Thôi Mẫn: “Được.” Tuần nào cũng ăn thịt, bọn họ cũng không ăn nổi, hai tuần một lần cũng rất tốt. Đương nhiên, nếu mỗi tuần Lâm Dư Dư đều mang tới, bọn họ cũng muốn, cái này có thể mang biếu người khác để tạo quan hệ.
Hai người nói chuyện một lát, Lâm Dư Dư lại mua hai bao bột phú cường, sau đó liền đi về, Lúc đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, đúng lúc là thời gian tiệm cơm quốc doanh mở cửa. Tiệm cơm quốc doanh mở cửa khá sớm, vì vậy buổi tối đóng cửa cũng khá sớm. Lâm Dư Dư nghĩ còn chưa đưa phần thưởng cho Tiểu Ôn Lễ, vì thế liền đi vào mua một chai nước có ga.