Trương Hoành Quốc trừng mắt nhìn con trai một cái.
Trương sư mẫu: "Dư Dư, chiếc quạt điện này quá quý giá, chúng ta không thể nhận.", Thời đại này, đồ điện không chỉ quý, mà cũng rất khó có được, cho dù có quan hệ cũng chưa chắc mua được, Cho nên Trương sư mẫu nhất định không nhận.
Trương Hoành Quốc nói: "Quá quý giá, em mau mang về đi."
Lâm Dư Dư: "Thầy dạy em nhiều thứ như vậy, sau này còn tiếp tục dạy em, kiến thức đương nhiên là đắt hơn chiếc quạt này. Nếu thây không chịu nhận tâm ý này của em nếu tiếp tục học, em cũng không có mặt mũi tiếp tục học miễn phí."
Trương Hoành Quốc biết, thật ra nhận của học sinh một cái quạt điện cũng không có gì, nhưng Lâm Dư Dư là thanh niên trí thức, một mình xuống nông thôn, cuộc sống cua cô cũng không quá tốt. Nếu Lâm Dư Dư là người địa phương, trong nhà cũng có điều kiện, Trương Hoành Quốc cũng sẽ không băn khoăn như vậy.
Lâm Dư Dư tiếp tục nói: "Đây là do anh họ em gửi tới, gửi hai cái, em để trong ký túc xá một cái, còn một cái là cố ý muốn đem đến nhà thầy. Bây giờ trời nóng, thây không sợ nóng, nhưng cô với hai em cũng sợ nóng, em để đồ ở đây, em đi về trước.
Trương Hoành Quốc thấy Lâm Dư Dư chạy đi, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Trương sư mẫu: "Trong nhà cũng thiếu quạt, ông cứ giữ lại đi. Tôi thấy thời tiết cũng nóng, sau đó tôi sẽ may cho Dư Dư một bộ quần áo màu hè."
Trương Hành Quốc nghĩ một lát: "Vậy được, nghe lời bà."
Trương Kiến Trung: "Thật tốt quá, ba, ba mau mở cái thùng ra, cho chúng con xem quạt."
Trương Kiến Hoa: "Đúng vậy, con cũng muốn xem." Trương sư mẫu: "Ăn cơm trước, ăn cơm xong thì xem."
Lâm Dư Dư về phòng dọn dẹp một chút liên về thôn Phạm gia, hôm nay là thứ bảy, ngày mai được nghỉ.
Hôm nay không thấy Tiểu Ôn Lễ ở cửa thôn, Lâm Dư Dư liền trực tiếp về Lý gia. Ngày mùa ở phương nam là giữa tháng năm dương lịch đến đầu tháng sáu, giờ đã là giữa tháng sáu, công việc cũng không quá bận, bởi vì không bận nên được tan làm sớm."Mẹ nuôi."
Lý Thu Hồng nghe được tiếng gọi của Lâm Dư Dư liền trả lời: "Đây, Dư Dư về rồi à.
Lâm Dư Dư thấy Chương Long cũng ở đây, nhưng đang cùng Tiểu Ôn Lễ đọc sách ở bàn ăn. Nhìn thấy Lâm Dư Dư về, Chương Long vội vàng nói: "Chị Dư Dư,
Lâm Dư Dư: "Ừ”"
Lý Thu Hồng: "Gần đây, được tan làm sớm, cho nên mẹ bảo Tiểu Chương tan làm liền tới dạy chữ cho Ôn Lễ, cũng nói cậu ấy ăn cơm ở nhà chúng ta.". Lấy tuổi của bà với Chương Long, cũng sẽ không thể đồn ra chuyện gì khó nghe. Hỡn nữa Lâm Dư Dư cũng là chị kế của Chương Long, qua hệ chị em, người khác đương nhiên cũng không truyền tin loạn, cho nên Chương Long thường xuyên tới Lý gia, cũng không có việc gì.
Lâm Dư Dư: "Vậy cũng tốt. Mẹ nuôi, giờ còn sớm, con đi lên núi xem có con vật nào sập bẫy không."
Lý Thu Hồng thấy trời vẫn sáng, mùa hè trời tối muộn, cũng yên tâm, nhưng vẫn nhắc nhở nói: "Con phải chú ý an toàn đấy."
Lâm Dư Dư: "Vâng, nhân tiện con sẽ cắt cỏ heo."
Nói đến chuyện này, Lý Thu Hồng nói: "Tuần này, Tiểu Chương đều cùng mẹ cắt cỏ heo, còn mấy con heo, gà của con, đều là Tiểu Chương cho ăn."
Chương Long thẹn thùng cười cười, đối với người chị này, cậu ta vẫn có chút câu nệ và sợ hãi.
Lâm Dư Dư: "Vậy chờ gà đẻ trứng, mỗi tuần sẽ cho em hai quả trứng gà.". Cô có một con gà mái, một con gà trống, cho nên chờ lúc gà đẻ trứng, một ngày có thể có một quả trứng, lấy hai quả đưa cho Chương Long cũng không sao. Chương Long: "Không cần, không cần."
Lâm Dư Dư: "Đừng ngại, đây là kết quả cho sự nỗ lực của em."
Chương Long nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu. Qua nửa tháng ở chung, cậu ta cũng có chút hiểu biết vê người chị Lâm Dư Dư này. Cậu ta nỗ lực làm việc, cô sẽ trả công, loại việc dùng chính sức lao động của mình để đổi lấy đồ vật, cảm giác này rất khó quên, cũng rất đặc biệt.
Lâm Dư Dư cõng sọt lên núi, chờ đến lúc cô xuống núi, trời đã tối, sọt nặng tru, nhìn qua còn tưởng là chỉ có cỏ heo.