Lúc hỏi về Đàm Thanh, bà hỏi phi thường nhỏ giọng, rốt cuộc đối với Đàm Thanh, bà nhưng không nghĩ truyền ra cái gì, nếu như Đàm Thanh không phải là người tốt thì sao đây? Nếu có ai truyền ra Đàm Thanh và Phạm Quốc Đống có quan hệ gì với nhau, vậy Phạm Quốc Đống phải bắt buộc cưới cô ta sao? Bà không muốn điều này xảy ra, tựa như chuyện của Lâm Dư Dư hồi trước, bản thân bà cảm thấy cô gái này thật tốt, cho nên cũng mong đừng truyền ra tin tức gì vê Phạm Quốc Đống và Lâm Dư Dư, để rồi Phạm Quốc Đống phải gánh cái trách nhiệm này.
Trân Hà cũng không phải thiếu nữ chưa trưởng thành, nghe Tiền Cúc Phân hỏi như vậy, liền biết bà có ý gì. Một bà thím nông thôn đến hỏi thăm thanh niên trí thức, hơn phân nửa là có ý làm mai. Trân Hà không muốn nói bậy sau lưng Đàm Thanh, nhưng cũng cho Tiên Cúc Phân một xíu mặt mũi, cho nên đắn đo một hồi mới mở miệng: "Thím, tuy cháu và Đàm Thanh cùng nhau xuống nông thôn, nhưng bình thường cũng không tiếp xúc nhiều lắm, nếu không thím lại quan sát thêm một chút. Mọi người đều nói thím rất lợi hại, có một đôi mắt tinh tường, ngài lại quan sát thêm một lúc, cô ấy là người tốt hay người xấu, thím khẳng định là có thể nhìn ra."
Tiền Cúc Phân vừa nghe câu này, liền hiểu rõ rồi. Trần Hà không có nói thẳng rằng Đàm Thanh không tốt, nhưng lời này cũng nói lên Đàm Thanh có khả năng không tốt lắm. Chỉ là kỹ thuật giao tiếp này không giống bình thường, liền tính là Đàm Thanh nghe được, cũng không thể trách móc Trần Hà.
Tiên Cúc Phân nhìn Trân Hà, cảm thấy cô gái này cũng thật tốt, nói chuyện thông minh, đầu óc lanh lẹ, người cũng chăm chỉ, nếu có thể gả cho con trai bà... Tiền Cúc Phân nghĩ nghĩ, liền hỏi một câu: "Thanh niên trí thức Trần, cô có dự định định cư ở chỗ này không?"
Trần Hà: "Thời điểm lúc ban đầu mới xuống nông thôn, cháu mang theo một thân nhiệt huyết đến đây, muốn đi theo bước chân của quốc gia, xây dựng nông thôn để nơi đây phát triển thật tốt. Nhưng từ khi tới đây rồi mới biết, việc đồng áng thực sự rất vất vả, mấy năm nay xuống ruộng cày cấy, cháu đã quen rồi. Lúc mới bắt đầu, cũng muốn trở về thành, nhưng nhà cháu chỉ là gia đình bình thường, không có mối quan hệ nào để nhờ cậy, cho nên cũng không có biện pháp để cháu về thành. Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, đã hai mươi rồi, quả thật có dự tính sẽ định cư ở đây luôn. Bất quá... Cháu không giỏi giao tiếp, cũng không quen thuộc nơi này cho lắm, và cũng chỉ nhận biết được vài người thôi, nếu thím có thể giới thiệu người nào cho cháu, vậy thì thật là tốt quá."
Trần Hà thật sự đã quyết định, cô sẽ tìm một người đàn ông đáng tin cậy, kết hôn rồi định cư sinh sống ở đây, cô không định tìm nam thanh niên trí thức, tìm nam thanh niên trí thức còn không bằng tìm người địa phương, ít nhất cuộc sống của cô sẽ trải qua càng ngày càng tốt. Đã không còn hy vọng để về thành, cô cũng không thể làm gái lỡ thì a? Tuy tính cách của Tiên Cúc Phân thực đanh đá, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì khác người. Hơn nữa hiện tại Phạm Quốc Đống đã là công nhân, vì con trai, mỗi ngày bà đều phải bày ra một hình tượng thật tốt. Cho nên Trân Hà cũng không có ấn tượng không tốt về Tiền Cúc Phân, bà cũng giống như đại bộ phận các thím khác ở nông thôn.
Tiên Cúc Phân nhìn Trân Hà, càng xem càng vừa lòng, con dâu trong lòng bà chính là phải giống Lâm Dư Dư và Trần Hà vậy, không nói đến thông minh hay không, ít nhất phải là người thành thật, bà cảm thấy, so với Đàm Thanh, còn không bằng để con trai bà cùng Trân Hà ở bên nhau. Nghĩ như vậy, trong lòng Tiên Cúc Phân liền có tính toán.
Tiên Cúc Phân: "Được, thím giúp cháu tìm xem."
Trân Hà: "Dạ, được ạ." Thật ra Trân Hà cũng không muốn tranh đoạt đánh Phạm Quốc Đống, cô nghĩ đều không có nghĩ tới. Thật sự là Phạm Quốc Đống người này a, để lại cho cô ấn tượng quá rối rắm. Phải biết rằng cái lần Lâm Dư Dư bị xuống nước đó, Phạm Quốc Đống vậy mà lại muốn mượn cơ cưới Lâm Dư Dư, lúc ấy, cô liền không có ấn tượng tốt về Phạm Quốc Đống.