Nhưng cô phải tìm được cơ hội, đem chuyện của Phạm Quốc Đồng và Đàm Thanh nói với Trần Hà, như vậy, cho dù Tiên Cúc Phân muốn gán ghép Phạm Quốc Đồng với Trần Hà, thì trong lòng Trân Hà cũng phải có suy nghĩ cẩn thận.
Thấy Lâm Dư Dư không nhắc tới Đàm Thanh, mà lại khen Trân Hà không dứt, Tiên Cúc Phân cũng rất vui mừng, điều đó đã nói lên con mắt nhìn người của bà ta với Lâm Dư Dư giống nhau.
Tiền Cúc Phân: "Bác sĩ Lâm, cháu nói rất đúng, thím sẽ hỏi Quốc Đồng, cũng sẽ hỏi ý của thanh niên trí thức Trân Hà."
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ nói: "Thím, thật ra... Có một chuyện tôi không biết có nên nói cho thím hay không."
Tiền Cúc Phân: "Bác sĩ Lâm, ở đây chỉ có hai chúng ta, có việc gì mà không thể nói?"
Lâm Dư Dư: "Thật ra, cũng không phải là chuyện có thể nói với người khác, sợ là sẽ làm hỏng thanh danh của nữ đồng chí đó."
Tiên Cúc Phân vừa nghe xong, lập tức nói: "Bác sĩ Lâm, cháu yên tâm, thím sẽ không nói ra ngoài, thím cũng là một người rất kín miệng. Tuy rằng tính cách của thím không tốt, cũng có chút vô lý, nhưng thím biết lời nào có thể nói, lời nào không thể nói."
Lâm Dư Dư cười, sao lại có người nói mình như vậy? Tiền Cúc Phân này thật ra cũng là người có ý tứ, chủ yếu là, bà ta cũng tương đối hiểu rõ bản thân mình: "Thật ra, lúc cháu vừa mới xuống nông thôn, cháu có nhìn thấy chị Đàm với đồng chí Phạm Quốc Đồng lén lút ở chung, nhưng lúc đó bọn họ cũng chỉ là đơn thuần nói chuyện mấy câu, thím không cần hiểu lầm."
Thật ra Tiên Cúc Phân cũng không vô lý đến mức như vậy, nữ đồng chí cùng nam đồng chí nói chuyện với nhau mấy câu, liên có thể xảy ra việc gì. Nhưng nếu chỉ đơn giản là nói mấy câu, bà ta không nghĩ rằng Lâm Dư Dư sẽ cố ý nói ra, cho nên trong lòng Tiền Cúc Phân cũng đã có sắp xếp: "Bác sĩ Lâm, cảm ơn cháu, thím đã biết, tôi còn có chuyện, tôi đi về trước."
Lâm Dư Dư: "Vậy thím về thong thả."
Tiền Cúc Phân từ nhà họ Lý đi ra, trong lòng liền có chút nặng nề. Rốt cuộc là lời nói của Lâm Dư Dư mang ý khác, hay là chỉ là do bà ta suy nghĩ nhiều? Nhưng cho dù thế nào, bà ta cũng không thể nhanh như vậy mà đồng ý cho con trai cưới Đàm Thanh. Đương nhiên, bà ta cũng không hiểu lầm Đàm Thanh, bà ta cũng muốn con trai sẽ cưới được cô gái mà mình thích. Cho nên bà ta còn phải xem xét kỹ một chút.
Tiền Cúc Phân còn muốn ra đồng, cho nên cố tình đi đường vòng, muốn nói mấy câu với con trai. Nhưng khi đến cửa nhà, thấy cổng mở, nhưng cửa nhà đều đóng kín, con trai đã dậy, không lẽ lại đi dạo ở đâu sao?
"Quốc Đồng, con ở đâu?", Tiền Cúc Phân lại đi đến trước cửa phòng con trai, gõ mấy cái "Quốc Đồng, con đang ngủ sao?"
Trong phòng, Đàm Thanh đang nằm trên giường, Phạm Quốc Đồng đang đè cô ta bịt miệng cô ta, nghe được giọng nói của mẹ, anh ta hoảng sợ, vội vàng che miệng mình rồi đứng dậy, sai đó lắc đầu vớ Đàm Thanh, ý bảo cô ta đừng lên tiếng. Nếu thực sự cãi nhau với mẹ anh ta, với tình huống hiện tại, không chừng cả hai sẽ găph xui xẻo.
Đàm Thanh gật gật đầu, cũng che miệng mình lại, sau khi Phạm Quốc Đồng đứng dậy, cô ta cũng đứng dậy theo.
Tiền Cúc Phân không nghe được tiếng gì, liền không nhịn được mắng: "Tiểu tử thối, không biết chết ở nơi nào, thật là hỗn tiểu tử." Nói xong, bà ta đang định rời đi. Nhưng, vừa mớ đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng kêu từ trong phòng phát ra.
"A... chuột... Có chuột... có chuột..." Đàm Thanh hét chói tai, trốn phía sau Phạm Quốc Đồng,"Quốc Đồng, có chuột, em sợ quá, em sợ quá..." Nói xong, còn dựa lên người Phạm Quốc Đồng.
Phạm Quốc Đồng vội vàng ôm chặt cô ta: "Đừng sợ đừng sợ, chuột ở đâu? Chuột ở đâu?" Từ nhỏ lớn lên ở đây, có người nào sợ chuột đâu? Trong ba năm khó khăn lúc trước, không ít người đã ăn thịt chuột qua ngày.
Sắc mặt Tiền Cúc Phân lập tức trầm xuống: "Mở cửa, Phạm Quốc Đồng đứa con bất hiếu này, mau mở cửa cho mẹ, mau mở cửa cho mẹ." Bà ta vừa nói vừa lấy tay đập mạnh vào cửa.
Phạm Quốc Đồng nghe thấy giọng nói của mẹ mình, liền lập sức sợ hãi: "Xong rồi, xong rồi, bị mẹ anh phát hiện rồi phải làm sao đây? Bà ấy nhất định sẽ đánh chết anh." Đến nỗi bộ dáng mạnh mẽ hùng hổ hỏi chuột đâu lúc nãy đã sớm không còn nữa.