Phạm Quốc Đồng cũng không phủ nhận chuyện này, anh ta cũng đã xem xét kỹ, cũng suy nghĩ rõ ràng, nếu bản thân không phải công nhân, bản thân cũng sẽ không được người phụ nữ nào coi trọng. Nhưng, anh ta muốn lấy vợ, anh ta sống hai mươi mấy năm, cũng không dễ dàng mới tìm được một nữ đồng chí khá tốt coi trọng anh ta, anh ta vô cùng vui mừng.
Đàm Thanh ủy khuất nhìn Phạm Quốc Đồng: “Anh Quốc Đồng...”
Tiền Cúc Phân đứng giữa hai người, ngăn cản tâm mắt của con trai: “Phi, đồ hồ ly tinh nhà cô gọi ai là anh vậy? Cô muốn tôi ghê tởm đến chết sao? Tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô đừng mơ tưởng sẽ câu dẫn được con trai tôi, cũng đừng mơ có thể gả vào cửa nhà chúng tôi, nói khó nghe một chút, cho dù vào cửa, cô cũng đừng mong được sống tốt.”
Đàm Thanh: “Thím... Thím, con với Quốc Đồng đã là đối tượng của nhau, nếu không phải là đối tượng mình thích, con sẽ không cùng Quốc Đồng làm loạn, dẫn đến bị bắt.”
Tiên Cúc Phân lạnh lùng cười: “Cô uy hiếp tôi sao, cô với nó làm loạn sao? Ai thấy? Thật ra, tôi thấy cô với Phạm Cường làm loạn, nếu muốn bắt, cũng là bắt các người, tôi cũng có thể làm chứng. Hơn nữa đã quan hệ nam nữ? Cô dám nói chuyện này ra ngoài sao? Cô dám nói, Quốc Đồng bị bắt, cô cũng sẽ bị bắt. Những nữ đồng chí tâm cơ như cô, nhất định vẫn là yêu bản thân mình nhất đúng không?” Tiền Cúc Phân cũng không phải không sợ con trai mình bị bắt, bà ta chỉ có một đứa con trai, đương nhiên là sợ, nhưng bà ta cũng đã nhìn rõ Đàm Thanh, mấy nữ đồng chí như thế này nhất định sẽ không muốn hy sinh thanh danh của bản thân.
Hơn nữa, bọn họ ở nơi này, cũng chưa từng thấy những người trong tổ chức đó tới đây bắt người, cho nên Tiên Cúc Phân mới có dũng khí thách thức Đàm Thanh như vậy. Đàm Thanh thấy không thể nói chuyện với Tiền Cúc Phân, chỉ có thể nhịn về phía Phạm Quốc Đồng một lần nữa: “Anh Quốc Đồng... Chỉ là, cho dù thế nào cũng chỉ thấy mặt của Tiền Cúc Phân.
Phạm Quốc Đồng nghe thấy giọng nói đáng thương của cô ta, trong lòng có chút thương tiếc, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của mẹ, chút thương tiếc còn lại đều biến mất, ở nhà bọn họ mẹ anh ta mới là chủ, anh là là con trai duy nhất nên cũng sợ a.“Đàm Thanh, chuyện này... Nếu không em đi về trước đi, chúng ta... Chuyện của chúng ta hôm khác lại nói đi.”
Đàm Thanh: “Anh Quốc Đồng...” Cô ta không phục, cô ta thật vất vả mới câu dân được Phạm Quốc Đồng, giờ lại chờ, chờ tới khi nào?
Tiền Cúc Phân: “Còn nói? Nói cái gì? Không cần chờ đến hôm khác, hôm nay tôi liền nói cho cô biết, các người chính là không có khả năng. Con của tôi cũng sẽ không có lá gan dám cưới cô khi tôi không đồng ý, cô từ đâu tới, thì cút về chỗ đấy đi. Nếu không, tôi sẽ đem chuyện của cô với Phạm Cường nói cho toàn bộ người trong thôn đều biết.”
Lại nghe được Tiền Cúc Phân nhắc tới Phạm Cường lần nữa, Đàm Thanh nghiến răng nói: “Thím, con cùng với Phạm Cường thật sự không có chuyện gì, chúng con chỉ là bạn bè bình thường.”
Tiên Cúc Phân vốn dĩ cũng không chắc, cho rằng lời nói của Lâm Dư Dư là sự thật, bà ta cố ý nói đến Phạm Cường, cũng muốn thử xem, nhưng nhìn thấy phản ứng của Đàm Thanh, bà ta liền biết đó là sự thật. Đối với chuyện này, Tiền Cúc Phân không khỏi tức giận, hóa ra đã thông đồng Cường, nhưng khi thấy con trai bà làm công nhân, liền muốn thông đồng với con trai bà ta, phụ nữ như vậy, bà ta rất không muốn.
Tiên Cúc Phân xua xua tay: “Được, cô cũng không cần nói gì nữa, chuyện nam nữ của cô với Phạm Cường, tôi cũng sẽ không nói ra ngoài, nhưng nếu cô vẫn cứ quấn lấy con trai tôi, tôi nhất định sẽ nói ra ngoài, tôi thật muốn xem một chút, người thành phố các cô với dân quê như chúng tôi, ai sẽ là người bị mất mặt?”