Loại quýt này chín vào tháng 6, tháng 7, nhìn qua có chút giống quất, nhưng vỏ không vàng như quất, nhưng lại to hơn quả quất, quan trọng là ăn có vị ngọt thanh, nước cũng rất nhiều. Đời trước, lúc mạt thế chưa xuất hiện, Lâm Dư Dư cũng rất hay đi du lịch ở nông thôn. Đời trước, mọi người đều thích tới nông thôn du lịch một, hai ngày. Chỉ là không ngờ, ở nơi này cũng có quýt. Hơn nữa bởi vì nơi này ở tận sâu trong núi, người dân trong thôn cũng không dám đi lên, cho nên quả rụng xuống, lại nảy thành cây, năm này qua năm khác, cho nên nơi này rất nhiều cây quýt.
Lâm Dư Dư liền để cái sọt trên lưng xuống, chỉ là không to. Nếu có thể hái được hết quả, thật ra có thể ăn được một khoảng thời gian, nhưng, thật sự quá nhiều, không chừng chưa ăn hết, quả đã hỏng hết. Lâm Dư Dư nghĩ, nếu lấy quả ngọt đem phơi, làm đồ ăn vặt cũng rất ngon.
Vì thế, cô lập tức dùng dị năng khống chế thực vật, hái tất cả những quả chín xuống, sau đó để vào sọt. Đương nhiên, một cái sọt không chứa đủ, cho nên khi sọt đầy, cô liên trở vê thôn Phạm gia.
Lý Thu Hồng còn chưa đi làm, nhìn lấy Lâm Dư Dư cõng một sọt cỏ heo về liền có chút sửng sốt, không đúng, sọt cỏ heo sẽ không nặng như thế, cỏ rất nhẹ mà, nhưng chiếc sọt trên lưng Lâm Dư Dư rất nặng, không có khả năng là cỏ heo. Không lẽ là thú hoang?
Nhưng mấy con thú hoang cũng không nặng như vậy a. Bà vội vàng tiến lên cách sọt lên, để lưng Lâm Dư Dư không bị thương. Vừa xách: "A nha.. Đây là cái gì, thật nặng."
Lâm Dư Dư: "Quả dại con tìm thấy ở trên núi.". Nói xong, cô lấy mấy cây cỏ heo ra,"Mẹ nuôi, mẹ nếm thử đi, ngọt lắm."
Lý Thu Hồng vừa thấy: "A, là quả quýt, loại quả này mẹ đã từng ăn, ăn rất ngon, nhưng lâu rồi chưa nhìn thấy. "
Tiểu Ôn Lễ đứng một bên tò mò nhìn, trong mắt tràn đầy sự tò mò: "Bà, cô, quả này ăn ngon sao?"
Lâm Dư Dư thuận tay cầm một quả lên, sau đó lấy áo lau mấy cái, bóc vỏ rồi đút vào miệng thằng bé: "Ăn ngon không? Cháu đi lấy cái rổ... Chương Long, lấy rổ ra đây, rồi đi rửa, em với Ôn Lễ cùng ăn."
Chương Long: "Được."
Chương Long lấy rổ ra, Lâm Dư Dư trực tiếp đổ ra, đổ đầy liền nói cậu ta đi rửa.
Lâm Dư Dư: "Mẹ nuôi, trên núi vẫn còn rất nhiều quả chín, có thể được một sọt nữa, con đi hái tiếp."
Lý Thu Hồng: "Một mình con không bê được, để mẹ đi cùng con."
Lâm Dư Dư: "Không cần, mẹ đã làm việc mệt cả buổi sáng, con tự đi." Tuy cô có chút đau vai, nhưng không thể để Lý Thu Hồng đi, bởi vì nếu Lý Thu Hồng đi, liền biết đi sâu vào trong núi, lần sau nhất định sẽ không cho cô đi.
Lý Thu Hồng vô cùng cảm động: "Con thật là..." Cho dù là con ruột cũng không được như thế.
Chương Long: "Chị, em đi cùng với chị, em khỏe hơn chị."
Lý Thu Hồng: "Đúng đúng đúng, để Tiểu Long đi cùng với con."
Lâm Dư Dư: "Không cần, em cũng làm việc nhọc cả ngày, còn phải nghỉ ngơi, cũng không thể để quá mệt."
Chương Long vừa nghe, trong lòng liền cảm thấy thực cảm động.
Lâm Dư Dư: "Mẹ nuôi, chỗ còn lại mẹ rửa sạch rồi đem phơi, nếu không sẽ bị hỏng hết. Hiện tại thời tiết rất tốt, dễ dàng phơi khô. Chờ con hái một sọt nữa, tuần này chúng ta cứ từ từ ăn, nếu ăn không hết thì lại phơi khô. Dù sau tuần sau cũng vẫn có quả chín, sẽ không thiếu quả chín để ăn." Tuy thời gian màu quýt không dài, nhưng cũng được hai tháng, có thể ăn đủ.
Lý Thu Hồng: "Được, mẹ biết rồi, chờ sau khi phơi khô, gửi cho mẹ con một chút đi, người trong thành phố nhất định chưa từng ăn."
Lâm Dư Dư: "Con cũng nghĩ như vậy."
Chờ khi Lâm Dư Dư cõng sọt quýt thứ hai về, Lý Thu Hồng và Chương Long đã đi làm, cô rửa sạch và đem phơi, mà Tiểu Ôn Lễ cũng đang ngồi trong sân phơi nắng, cũng trông luôn quýt, phòng khi nếu có trẻ con tiến vào, hoặc gà vịt đi vào, sẽ làm hỏng quả quýt đang khô. Nhìn thấy Lâm Dư Dư đến, liên đưa một quả đã rửa sạch đưa cho cô: “Cô ăn đi."
Lâm Dư Dư hé miệng: "Cảm ơn Tiểu Ôn Lễ, bà với cậu đi làm rồi sao?"