Tới giữa trưa, mọi người ăn cơm xong, liền đi xem danh sách trúng cử.
Đàm Thanh nhìn lên danh sách, cô ta cũng đã suy nghĩ danh sách trúng cử, nhưng không nghĩ tới lại có tên của Trần Hà trên đó, cô ta có chút không phục, hung hăng trừng mắt liếc Trần Hà một cái.
Trần Kiều nhìn thấy trên danh sách không có tên cô ta, nhưng cũng không có tên Lâm Yến, cô ta đi đến trước mặt Lâm Yến: "Không phải cô là bạn tốt của Lâm Dư Dư sao? Sao trong danh sách lại không có tên cô?”
Lâm Yến nghe được lời Trân Kiều nói, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng cô ta không phải loại người dễ bị Trần Kiều kích thích liền kích động, nữ chính của tiểu thuyết không thể chỉ có IQ như vậy.
Lâm Yến xem tên những người trên danh sách, đều là thanh niên trí thức cũ. Cô ta không phải người tự phụ, vẫn luôn bội phục và cảm kích Trần Hà. Trần Hà vẫn luôn chăm sóc cho mấy người thanh niên trí thức mới. Đến nỗi trên danh sách có ba nam thanh niên trí thức, vừa mới xuống cũng từng giúp cô ta. Tuy cô ta có chút buồn vì bản thân không được chọn, nhưng cũnh không trách Lâm Dư Dư như là Trần Kiều, đây là danh sách dựa trên điểm nhóm thanh niên trí thức chấm, Dư Dư cũng không làm được gì.
Lâm Yến cười cười: "Trần Kiều, cô nói như vậy là có ý gì? Dư Dư là người công bằng, cô muốn Dư Dư công tư bất phân, sẽ đem danh sách sắp xếp sẵn sao? Cô nghĩ như vậy, có nghĩ tới những người được chọn không? Hay là, cô muốn đổ oan cho Dư Dư?”
Thấy Lâm Yến nói như vậy, mọi người đều nhìn về phía Trần Kiều.
Bên cạnh còn có mấy người dân trong thôn, nghe thấy nói Lâm Dư Dư, cũng không nhịn được mà sinh ra mấy phần bất mã với Trần Kiều.
"Bác sĩ Lâm đề nghị mở trưởng học, đối với con cái của chúng tôi đều có lợi, cô làm được cái gì?"
"Đúng vậy, lúc bác sĩ Lâm vẫn còn là thanh niên trí thức, lúc làm việc vô cùng tích cực, cô ấy chăm chỉ lại lương thiện, hiện tại lại là người của thôn Phạm chúng tôi, nên chúng tôi không cho phép các cô đổ oan cho cô ấy."
"Chính bản thân không cố gắng, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi cửa sau, vừa nhìn liền biết không phải người tốt."
Lúc Lâm Dư Dư vừa tới, liền nghe thấy mọi người bảo vệ mình, trong lòng cô có chút cảm động, mặc dù ở mạt thế hai năm, cô đã quen với chết chóc, đã quen cứng cỏi, nhưng dù sao cũng là người bằng xương bằng thịt, người khác đối xử tốt với mình, đương nhiên sẽ cảm nhận được. Cho nên Lâm Dư Dư vô cùng cảm động nói: "Chào mọi người, tôi nghĩ, lúc bọn trẻ đi học, sau này có thể thêm hai tiết dạy về y học, tôi sẽ dạy bọn nhỏ một ít thảo dược dễ nhận biết."
Người dân trong thôn vừa nghe lập tức vui mừng. Học thêm được một kỹ thuật, dù là đơn giản cũng đã rất tốt. Huống chi kiến thức y học không chỉ có riêng kỹ thuật, thực chất nó cũng khá là khó.
"Bác sĩ Lâm, cô nói thật sao?”
Lâm Dư Dư: "Tôi nói thật."
Lâm Yến: "Dư Dư-". Cô ta nhìn Lâm Dư Dư, tâm tình có chút phức tạp. Cô ta biết, rất nhiều chuyện không liên quan đến Lâm Dư Dư, với tư cách là một người bạn, Lâm Dư Dư sống tốt, đương nhiên cô ta rất vui.
Nhưng, nhìn thấy Lâm Dư Dư sống quá tốt, lại nhìn lại thấy bản thân mình vất vả, cô ta lại cảm thấy ủy khuất.
Lâm Dư Dư: "Yến Tử." Nghĩ một chút: "Yến Tử, cậu không sao chứ?" Mấy người đại đội trưởng không thích Lâm Yến, nhưng cũng không coi thường cô ta, hy vọng cô ta không suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Yến: "Không có việc gì, vốn dĩ tớ cũng chỉ ôm hy vọng đến thử xem sao, mấy người chị Trân đều vô cùng giỏi."
Lâm Dư Dư: "Mọi người đều rất giỏi, về sau sẽ vẫn còn cơ hội.", Điều tốt nhất ở nữ chính, là lúc tác giả viết, sẽ cố gắng xây dựng cho nữ chủ là người tràn đầy năng lượng, chỉ cần người khác không ảnh hưởng đến cô ta, cô ta sẽ không để ý tới.
Lâm Yến: "Sau này vẫn còn cơ hội sao?"
Lâm Dư Dư: "Nhất định sẽ có, cơ hội là để dành cho những người đã có sự chuẩn bị."
Lâm Yến: "Cũng đúng. Đúng rồi Dư Dư, cậu thấy trong bốn người ai sẽ là người được chọn?"