Tiên Cúc Phân thấy các cô tới, dẫn bọn họ vào một phòng mới: "Bác sĩ Lâm, mấy nữ đồng chí các cô ngồi đây cùng Trần Hà một chút."
"Tân nương, các nữ đồng chí, nước đường, trứng đến." Một bác gái bưng nước đường và trứng vào.
Trần Hà, Lâm Dư Dư, Lâm Yến, Trần Kiều, tổng cộng bốn người, bốn chén nước đường trứng, lại bởi vì là chuyện hỷ sự, có đôi có cặp, cho nên trong chén có hai quả trứng.
Lâm Yến và Trần Kiều ăn rất vui vẻ, đặc biệt là Trân Kiều, sau khi xuống nông thôn, cô ta chưa từng ăn như vậy. Lâm Dư Dư không thích nước đường trứng, liền gọi Tiểu Ôn Lễ đang chơi ở một bên tới, nói thằng bé bưng bát nước đường trứng về phòng ăn. Thằng bé còn nhỏ, ở trong mắt người khác cũng chỉ là đứa bé năm, sáu tuổi, cho nên không cần chia phòng nam, nữ.
Tiểu Ôn Lễ: "Cô, cô không ăn sao?"
Lâm Dư Dư: "Bụng cô không thoải mái, không ăn hết, con ăn đi."
Trong mắt mấy người Trần Hà, đều cho rằng Lâm Dư Dư ngại, còn nghĩ Lâm Dư Dư đối xử với người cháu trai này thật tốt. Thực tế Lâm Dư Dư đúng là đối xử rất tốt với Tiểu Ôn Lễ, nhưng thật sự cô cũng không thích nước đường trứng.
Tiệc mừng cưới là ăn cơm trưa ở nhà Phạm Quốc Đồng, Phạm Quốc Đồng đã làm công nhân được bốn, năm tháng, trong nhà cũng có điều kiện, cho nên tổ chức tiệc mừng cưới cũng rất ngon. Kẹo mừng là kẹo trái cây, vẫn là nhờ Lâm Dư Dư hỗ trợ. Thịt là thịt lợn mua ở Cung Tiêu Xã là Phạm Quốc Đồng đổi phiếu thịt với đồng nghiệp, Tiên Cúc Phân lại vất vả xếp hàng để mua, vì đổi phiếu thịt, Phạm Quốc Đồng còn tặng nhà đồng nghiệp trứng gà.
Nhưng là tiệc mừng cưới, cho dù nhà bình thường cũng muốn ăn nên sẽ nguyện ý đổi. Cho nên tiếc cưới này bởi vì có thịt và kẹo hỉ nên vẫn khiển nở mày nở mặt không ít. So với lúc Đàm Thanh kết hôn, đương nhiên không thể so sánh. Đàm Thanh là tự mình đến nhà Phạm Cường, không có đón dâu, cũng không có tiệc mừng cưới. Đối với nhà Phạm Cường, tiệc mừng cưới đều khó khăn, lãng phí, còn không bằng tiết kiệm số tiên đó.
Cho nên hôm nay, lúc Đàm Thanh và Phạm Cường tới uống rượu mừng, nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng cô ta lại không thoải mái. Vốn dĩ, nếu cô ta kết hôn với Phạm Quốc Đồng, tiệc mừng cưới náo nhiệt này sẽ thuộc vê cô ta. Nghĩ đến đây, cô ta nhìn thoáng qua Phạm Cường bên cạnh, cảm thấy nam nhân này thật không có tiền đồ, ngoài làm việc, cái gì cũng không biết làm.
Phạm Cường gắp cho Đàm Thanh một miếng thịt: "Mau ăn đi, em suy nghĩ gì vậy?"
Đàm Thanh nhìn miếng thịt, cũng không có hứng thú ăn, cô ta buông đũa: "Em có chút không thoải mái, vê nhà trước."
Phạm Cường: "Đàm Thanh... Đàm Thanh...“Anh ta muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến tiên mừng cưới, nếu không ăn sẽ không lời, cho nên vội vàng gắp mấy miếng thịt bỏ vào miệng, lại vội vàng ăn một bát cơm với khoai lang, lúc này mới đuổi theo Đàm Thanh.
Lúc Đàm Thanh rời bàn ăn cơm, đi qua phòng tân lang tân nương, thấy Trần Hà, Lâm Dư Dư, Lâm Yến, Trân Kiều đang ở đó nói chuyện phiếm, bọn họ ăn nước đường trứng.
Đáy mắt Đàm Thanh liền hiện lên sự ghen ghét, dựa vào cái gì bọn họ lại vui như vậy, cô ta lại nhưu vậy, cô ta cùng Phạm Cường ôm nhau bị người ta phát hiện, không còn thanh danh, chỉ có thể gả cho Phạm Cường. Mà các cô ở đâu? Lâm Dư Dư thành bác sĩ, khiến toàn bộ người trong đại đội đều nói cô rất tốt, Trân Hà gả cho Phạm Quốc Đồng, cho dù trước kia Phạm Quốc Đồng có thân phận gì, nhưng hiện tại là công nhân, công nhân có tiền, Trân Hà sau này là vợ của công nhân, cho dù cô ta không muốn thừa nhận, cô ta không giống Trần Hà. Lâm Yến và Trần Kiều còn trẻ, không cần vội vàng chuyện kết hôn.
Chỉ có cô ta, 20 tuổi, không còn trẻ, trong nhà cũng từ bỏ cô ta.
Đúng vậy, từ bỏ cô ta, cho rằng cô ta là con gái, cho nên lúc xuống nông thôn, người nhà chọn cô ta, mà hiện tại cô ta không có hy vọng trở về thành phố, trong nhà sẽ không suy nghĩ cho cô ta, cô ta không còn cách nào, chỉ có thể gả cho Phạm Cường. Phạm Cường là tên nhà quê không có tiền đò, cả đời này đều sẽ không có tiền đồ.