Đinh linh linh...
Lúc điện thoại vang lên, Ôn Sùng mới trở về từ chỗ rèn luyện, tắm rửa một cái rồi ăn cơm ở nhà ăn."Xin chào?" Anh ta cầm chén lên, vừa nghe điện thoại vừa uống cháo. Bình thường, anh ta không hề cẩu thả nhưng chỉ có cuối tuần anh ta mới tùy ý vậy. Phần tùy ý này vẫn luôn hiện hữu trong người Tiểu Ôn Lễ sau này.
Lâm Dư Dư: "Anh trai, là em. Cơ thể mẹ em có ổn không?"
Ôn Sùng: "..." Lời dạo đầu này thiếu chút nữa làm anh ta bị sặc."Rất tốt, chỉ là rất nhớ em. Em sống ở nông thôn có tốt không?”
Lâm Dư Dư: "..." Người này còn có thể diễn kịch, phục anh ta."Em sống ở nông thôn rất tốt, cũng rất nhớ các anh."
Ôn Sùng nghe nói, cong khóe miệng: "Cảm ơn em đã nhớ."
Lâm Dư Dư rất muốn ném ánh nhìn xem thường tới chỗ anh ta: "Anh trai, sự việc anh nói trong thư là có ý gì? Anh muốn kết hôn? Cô gái đó đang làm gì? Sao lại muốn gả cho anh? Có phải là coi trọng tiền của anh không?”
Ý tiềm ẩn là chuyên gia về phương diện này đang làm gì. Sao lại muốn tặng cho cô?
Nhưng cô có thể kéo tới phương diện kết hôn làm Ôn Sùng dở khóc dở cười. Anh ta uống ba ngụm là hết chén cháo, giải thích với Lâm Dư Dư: "Hai người sắp trở thành phần tử tri thức bị chuyển xuống, em sợ sao?" Không biết vì sao, lúc viết thư cho Lâm Dư Dư, anh ta liền biết đối phương sẽ không sợ. Bởi vì đối phương không sợ ân oán giữa nhà họ Ôn và nhà họ Dương, còn tình nguyện tiếp xúc với họ và không sợ tự mình đi nghìn dặm tới gặp Ôn Hiền. Cho nên anh ta nghĩ rằng đối phương không sợ anh ta, đồng thời anh ta cũng cảm thấy đối phương không giống người bình thường. Lâm Dư Dư chưa từng trải nghiệm qua thời đại này, gia đình cô chưa từng tiếp xúc với đoạn lịch sử này và cô chỉ biết tới nó thông qua tiểu thuyết. Cho nên, cô liền hiểu rõ ý của Ôn Sùng, Ôn Sùng muốn sắp xếp cho hai người này tới thôn Phạm gia. Sau đó, cô tự mình chăm sóc họ.
thôn Phạm gia có cô, có đại đội trưởng bị Ôn Hiền thu mua nên đúng là có thể chăm sóc tốt người từ thành phố xuống nông thôn.
Lâm Dư Dư: "Vậy anh nên nói thông tin cụ thể cho em nghe. Dù sao, người đó cũng sắp trở thành chị dâu của em, em muốn tìm hiểu thêm."
Ôn Sùng có vài phần thưởng thức cô gái dũng cảm cùng cơ trí này: "Tình huống trong nhà của anh, chắc em biết rồi. Ba mẹ anh đều thuộc thành phần tri thức, họ là bạn bè của cha mẹ anh. Mấy năm nay, người được cử đi xuống học ngày càng nhiều, lần này tới phiên họ. Bởi vì họ có quan hệ với nhà chúng ta, nhà họ Dương không muốn đối xử quá tốt với họ. thôn Phạm gia cách xa thủ đô, hơn nữa lại nghèo nên anh nhờ người đưa họ tới thôn Phạm gia. Trong mắt nhà họ Dương thì đó coi như là trừng phạt với họ. Họ vừa có thể hiểu biết vê nông thôn, vừa giúp em phát triển Trung y."
Lâm Dư Dư: "Vậy được rồi, nếu anh thích thì em liền chúc anh có ngày kết hôn vui vẻ. Đúng rồi anh, sao anh biết chuyện bên này của em?”
Ôn Sùng: "Ôn Hiền có liên hệ với đại đội trưởng, đại đội trưởng nói cho Ôn Hiền." Nồi nên úp lên đầu đại đội trưởng.
Lâm Dư Dư: "Thì ra là thế. Anh, thôn Phạm gia của chúng ta rất nghèo, ngay cả điện cũng không có. Nếu có thể nối điện thì tốt rồi."
Ôn Sùng: "... Anh sẽ nghĩ cách giải quyết."
Lâm Dư Dư: "Nếu anh muốn quà tặng của em thì chờ sau khi anh kết hôn với chị dâu, em liền đưa cho chị dâu. Em nhất định sẽ đối xử tốt với chị ấy."
Ôn Sùng: "Cảm ơn." Lâm Dư Dư: "Phí điện thoại rất đắt em không thể nói nhiều nên cứ vậy đi."
Ôn Sùng: "Bác sĩ Lâm nếu thiếu tiền thì nói, tôi sẽ đưa tiền lương dự phòng sang năm cho cô." Anh ta cho rằng Lâm Dư Dư muốn nói với anh ta là cô thiếu tiền.
Lâm Dư Dư: "Không cần, anh kiếm tiền không dễ dàng. Anh nên giữ lại để sau này có thể dùng cho chị dâu và cháu trai. Chào anh." Nói xong liền treo điện thoại.
Ôn Sùng: "Bái... Bái... Chào?" Anh ta lắc đầu.
Ôn Sùng nói tin tức về mình là đại đội trưởng nói cho Ôn Hiền, Lâm Dư Dư tin tưởng. Tất nhiên là cô không biết Ôn Hiền còn ở trong huyện này nên việc đại đội trưởng nói chuyện của cô cho Ôn Hiền cũng là chuyện thường tình. Cô không có hoài nghi.