Lâm Dư Dư: "Có vài đứa nhỏ ngưng sữa mẹ từ rất sớm, sức khỏe của thằng bé còn yếu, về sau việc ngưng sữa mẹ có thể trễ một chút, nhưng cơ thể mẹ cũng phải có đầy đủ dinh dưỡng."
Khương Đào Hoa: "Còn không phải sao, trong nhà để dành không ít trứng gà, đều cho con dâu ta bồi bổ thân thể."
Trong phòng, trạng thái của Khương Đào Hoa cũng không tồi, trong nửa tháng này, bởi vì đứa nhỏ luôn ở trạm y tế của thị trấn, cho nên người trong nhà đều ở tại trạm y tế của trấn, trong nhà chỉ một cô gái nhỏ chăm sóc sản phụ, cũng may trong khoảng thời gian này Lâm Dư Dư mỗi ngày đều sẽ tới chỉ dạy cho cô bé nấu cơm như thế nào, cho nên đối với sản phụ sinh mổ mà nói, cũng khôi phục không sai biệt lắm, rốt cuộc những món cô ấy ăn đều trải qua sự chỉ dạy của Lâm Dư Dư.
Khương Đào Hoa nhìn thấy Lâm Dư Dư đến thăm mình, cảm thấy thật vui vẻ, Lâm Dư Dư là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con cô, phần ân tình này cô luôn khắc ghi trong lòng."Bác sĩ Lâm, cô đến rồi, đứa nhỏ vừa mới ngủ."
Lâm Dư Dư: "Không có việc gì, tôi tới xem thằng bé một chút thôi." Cô chà xát hai cho thật ấm, sau đó lại nhét vào chăn giữ ấm thêm một lát, lúc này mới bắt đầu bắt mạch cho đứa nhỏ.
Khương Đào Hoa: "Bác sĩ Lâm, con trai tôi thế nào rồi? Không có chuyện gì đi?"
Lâm Dư Dư: "Có sổ khám bệnh của đứa nhỏ này không?"
Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Có có có, thím lấy cho cháu."
Lâm Dư Dư nhìn sổ khám bệnh, con trai của Khương Đào Hoa a, phổi vẫn chưa phát triển hoàn toàn, loại tình trạng này phát sinh chủ yếu khi đứa bé sinh non, thai nhi không tròn 36 tuần (8 tháng), bình thường thai nhi vào tuân thứ 32 sẽ bắt đầu phát dục nhanh chóng, ở trong đoạn thời gian đó, sẽ lớn lên tương đối nhanh chóng. Lúc đưa đến trạm y tế của thị trấn, con trai Khương Đào Hoa còn bộc phát chứng viêm, cũng may trong nửa tháng này, chứng viêm đã biến mất, và cũng may vấn đề phổi chưa phát triển hoàn toàn của thằng bé này tương đối nhỏ, bằng không liên khó nói.
Thấy Lâm Dư Dư nhíu mày, Khương Đào Hoa hỏi: "Bác sĩ Lâm, con trai tôi làm sao vậy?"
Lâm Dư Dư: "Lúc đứa nhỏ này xuất viện, bác sĩ có nói qua tình huống của đứa nhỏ cho người nhà mọi người không?”
Mẹ chồng Khương Đào Hoa: "Nói qua, nói phổi của thằng bé có vấn đề, về sau phải cố gắng chăm sóc thật tốt."
Lâm Dư Dư: "Vấn đề về phổi này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, sẽ gián tiếp dẫn phát rất nhiều vấn đề, ngày thường mọi người phải chú ý tình trạng hô hấp của thằng bé. Phải cho thằng bé sinh hoạt ở nơi thông thoáng, không khí mới mẻ, vệ sinh trong phòng nhất định phải chú ý. Còn có, ngày thường nhất định phải chú ý đến tình trạng thân thể của đứa nhỏ, đừng để cho thằng bé bị cảm hay ho khan, một khi cảm hoặc ho khan, sẽ có tổn hại rất lớn đến phổi của thằng bé..."
Nếu như ở thời hiện đại, đứa nhỏ nào có tình trạng như vậy, có thể ở trong lồng giữ nhiệt đâu, nhưng ở cái niên đại này, không có điều kiện như vậy. Đặc biệt là con cái ở nông thôn, càng không có cái điều kiện này. Lâm Dư Dư tỉ mỉ nói hết những điều cần chú ý cho bọn họ nghe,"Sau này mỗi ngày tôi sẽ tới xem tình trạng của đứa nhỏ này, mọi người không cần có quá nhiều áp lực, chỉ cần ngày thường chú ý một chút là được."
Khương Đào Hoa cùng mẹ chồng cô bị lời nói của Lâm Dư Dư dọa sợ rồi, nghe được Lâm Dư Dư mỗi ngày sẽ ghé sang thăm nom, cũng yên tâm đôi chút. Bằng không, các cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Lâm Dư Dư trở về nhà họ Lý, nói cho Lý Thu Hồng nghe về tình trạng của đứa nhỏ nhà Khương Đào Hoa, Lý Thu Hồng nghe xong lại thở dài, đứa nhỏ này sinh ra ở nhà nông, đã đem đến áp lực rất lớn cho người nhà nông.
Từ các vấn đề trên người của con trai Khương Đào Hoa, Lâm Dư Dư nghĩ đến việc kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm ở thời hiện đại, bệnh không phải đột nhiên mà có, mà nó được chúng ta tích lũy từng ngày, xem ra cô cần phải lập kế hoạch kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm cho người thôn Phạm gia mới được, dù sao cũng do cô kiểm tra, cô cũng có thời gian, không cần tốn bất luận chi phí gì, mọi người khẳng định sẽ tiếp thu, rốt cuộc mỗi người đều thực quý trọng tính mạng của bản thân.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Dư Dư lập tức có chủ ý, ăn xong cơm, cô liền đi tìm đại đội trưởng.
Vợ đại đội trưởng: "Bác sĩ Lâm, ông nhà ta còn chưa về, hôm nay hắn đi đón đám người thành phần xấu được đưa xuống nông thôn kia."
Lâm Dư Dư: "Vậy chờ ông ấy trở về ngài tới kêu tôi một tiếng, tôi có kế hoạch phát triển cho thôn mình, muốn thương lượng với ông ấy một chút."