Rất nhanh liên đến hai giờ chiều, người dân toàn thôn đều đến tập trung trước sân văn phòng thôn ủy, tuy toàn thôn chỉ có năm mươi mấy hộ, nhưng hiện tại mỗi một hộ cơ bản đều có ba thế hệ chung sống với nhau, mà nhân số của mỗi một thế hệ cũng không ít, nói cách khác, tuy chỉ có năm mươi mấy hộ, nhưng tổng dân cư đại khái có khoảng 4-500 người.
Nêu một ví dụ đơn giản, đời thứ nhất chỉ có hai ông bà, sinh ba người con trai, cưới ba cô con dâu, vậy cộng lại có 8 người, nếu mỗi người con trai lại sinh một đứa con, vậy thêm lên chính là 11 người, nhưng trong tình huống hiện tại, nói cách khác, một người con trai không có khả năng chỉ sinh một đứa. Trên cơ bản, mỗi một người con trai có thể sinh từ ba đứa trở lên, bởi vì ở cái niên đại này, nhiều con thì nhiều phúc.
Cho nên một đại đội có 50 hộ gia đình, 4-500 người, vẫn chỉ là con số đại khái mà thôi.
Nhìn thấy đại đội trưởng cùng thư ký đi tới, mọi người bắt đầu vỗ tay. Đại đội trưởng và thư ký bị bầu không khí của mọi người cảm nhiễm, cũng cảm thấy rất cảm động.
Người như đại đội trưởng, nếu có chuyện gì, sẽ trực tiếp tiến vào chủ đề, cho nên ông cũng không dây dưa, nhìn thấy mọi người vui mừng như vậy, liền nói thẳng vào chủ đề chính: "Hôm nay có hai việc vui. Thứ nhất, đại đội chúng ta được bình chọn là "Đại đội văn minh, khen thưởng của Đại đội văn minh" chính là một danh ngạch công nhân, hiện tại vị trí này đã được đưa xuống. Tôi và thư ký đã xem qua công điểm năm nay của mọi người, dựa theo quy định, danh ngạch công nhân là đưa cho người có công điểm cao nhât, cho nên mọi người cũng không cần cảm thấy ghen ghét trong lòng đâu, đây đã là công bằng nhất rồi. Người nào chăm chỉ nhất, người đó sẽ có thu hoạch."
Mọi người cũng đã biết trước cái quy định này, cho nên khi nghe đại đội trưởng nói như vậy, tuy mọi người có đủ loại cảm xúc như hâm mộ đố ky, nhưng nói tóm lại, cũng hiểu rõ. Chỉ là có chút người thở dài, sớm biết thật sự sẽ có danh ngạch công nhân, lúc trước nên siêng năng làm việc. Nhưng ngàn vàng cũng khó mua được sớm biết rằng, mã hậu pháo* cũng không dùng được.
*Mã hậu pháo: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
Đại đội trưởng: "Tiếp theo chính là chuyện thứ hai, là về việc mở điện cho thôn ta."
"Thôn chúng ta muốn mở điện sao?"
"Đây cũng là phần thưởng của Đại đội sản xuất văn minh" sao?"
"Nhưng phần thưởng của "Đại đội sản xuất văn minh không phải là danh ngạch công nhân sao?"
Đại đội trưởng: "Mọi người yên lặng. Hiện tại thôn chúng ta chưa tiến hành mở điện, nhưng chủ nhiệm xã đã đảm bảo với chúng ta, nếu chúng ta có thể làm được một việc, trong hai năm này, ông ấy khẳng định sẽ giúp đại đội chúng ta giải quyết vấn đề mở điện."
"Nếu có thể mở điện thì tốt quá."
"Tuy dùng điện phải trả tiền, nhưng rất thực dụng a. Buổi tối mà không có điện, có chuyện gì cũng không tiện giải quyết."
"Cũng không phải sao, nhìn trấn trên xem, chỉ một chút đèn điện, lại sáng như ban ngày vậy."
Đại đội trưởng: "Đại đội chúng ta tương đối hẻo lánh, xe của cục điện lực không thể chạy vào, cho nên, nếu chúng ta có thể giải quyết vấn đề đường đi, như vậy xe của cục điện lực là có thể chạy vào, vậy thì cục điện lực có thể tiến hành công trình mở điện cho đại đội chúng ta, cho nên tôi tuyên bố, bắt đầu từ năm sau, đại đội sản xuất thôn Phạm gia chúng ta, muốn làm con đường đầu tiên cho đại đội chúng 1a. Đã làm đường thì phải dời núi, đào lối mòn ở hai bên núi, cho nên chuyện này vô cùng mệt mỏi, vô cùng vất vả, liền giao cho các nam đồng chí chúng ta, bất quá mọi người yên tâm, đây đều được ghi chép lại, đại đội sẽ không để cho dân chúng làm không công. Lãnh đạo quốc gia đều nói, chúng ta sẽ không chiếm tiện nghi của dân chúng."
Lâm Dư Dư nghe đại đội trưởng nói vậy, liền suy nghĩ, nếu công trình mở đường bắt đầu rồi, cô có thể lên trên núi săn vài con lợn rừng, đưa cho các nam đồng chí bồi bổ thân thể. Rốt cuộc mở đường thì phải phá núi, quả thật rất mệt, phải dọn đi những khối đá đó, đây đều là những việc tốn sức.