Bác gái họ Lý: "Lúc này còn sớm, cháu tới nhà thím đi. Thím nói con dâu đi gọi người, từ nhà chúng ta qua đó mất nửa tiếng. Mau đi thôi."
Lâm Dư Dư: "Hôm nay thật không được, cháu còn có việc và đại đội chờ cháu trở về. Nếu không thì hẹn hôm khác được không?" Cô muốn mua đường trắng làm rượu nho, không phải nói láo.
Bác gái họ Lý: "Vậy tuần sau, cháu tới nhà thím ăn cơm trưa. Lúc đó, thím gọi thằng nhóc đó tới. Cháu thấy sao?"
Lâm Dư Dư: "Vậy được, lần sau cháu lại tới."
Bác gái họ Lý: "A, tuân sau đừng quên nha."
Sau khi Lâm Dư Dư rời khỏi đó, tới Cung Tiêu Xã tìm Thôi Mẫn đưa ba cân quả nho cho cô. Sau đó, cô lại mua đường trắng, còn thu được một bao hạt dưa của Thôi Mẫn. Cô có bao nhiêu giao tình với bác gái họ Lý thì có bấy nhiêu giao tình với Thôi Mẫn. Cứ mỗi lần cô lên huyện thì chỉ cân mang theo đồ khô và rau dưa, không chỉ nhà bác gái họ Lý có, Thôi Mẫn khẳng định cũng có.
Cho nên làm bạn với Lâm Dư Dư Thôi Mẫn ở nhà chồng rất có thể diện nên nhà chồng Thôi Mẫn rất khách sáo với Lâm Dư Dư. Dù sao ở thời đại này, người có thể bán được thịt không nhiều lắm. Vì vậy có được người bạn bán thịt là rất có thể diện. Với lại, Lâm Dư Dư còn là bác sĩ.
Lúc Phạm A Ngưu chở Lâm Dư Dư trở lại thôn Phạm gia, đại đội trưởng cùng thư ký đã trở lại.
Lý Thu Hồng: "Cuối cùng đã trở về, trời nóng lắm? Mau vào uống chén chè đậu xanh, mẹ dùng nước giếng ngâm đó nên lạnh lạnh uống rất ngon."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn mẹ nuôi." Nói xong, lấy một bao hạt dưa đưa cho Tiểu Ôn Lễ. Tiểu Ôn Lễ: "Cái gì vậy?" Thằng bé mở giấy bao ra/Là hạt dưa." Tiểu Ôn Lễ ở thời đại này là 7 tuổi nhưng thực tế là 10 tuổi.
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy. Dì Thôi kêu cô mang về cho cháu ăn."
Tiểu Ôn Lễ: "Cảm ơn dì Thôi." Lúc Lâm Dư Dư lên huyện cũng thường xuyên dẫn cậu theo nên bác gái họ Lý, Thôi Mẫn đều quen biết thằng bé. Tuy nhiên thằng bé không biết họ có giao dịch với nhau nên mỗi lần đi, bác gái họ Lý và Thôi Mẫn thấy đứa nhỏ tuổi thì đưa đồ cho thằng bé ăn.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Dư Dư bắt đầu ủ rượu. Một mình cô không lo hết được nhiều việc nên Lý Thu Hồng và Chương Long cùng nhau giúp cô. Cô tính kêu thêm nhiều người khác nhưng Lý Thu Hồng không cho, Lý Thu Hồng nói kỹ thuật này không thể cho nhiều người biết.
Lâm Dư Dư nghĩ thâm, này tính là kỹ thuật gì. Chờ sau này rượu vang đỏ thịnh hàn, loại ủ rượu đơn giản này của cô căn bản không so được nhưng ở thời đại này thì đúng là coi như một tay nghề.
Nếu Lý Thu Hồng nói vậy thì cô đương nhiên cũng sẽ không từ chối ý tốt của bà ấy.
Thật ra quá trình cất rượu vang đỏ rất đơn giản nhưng tốn khá nhiều thời gian, ba người họ đổ rượu vang đỏ vào trong một cái chum rồi bịt
Cất rượu ngon, Lâm Dư Dư liền tới vườn trái cây. Đại đội trưởng và thư ký ở vườn trái cây, thấy Lâm Dư Dư tới thì đại đội trưởng chặn lại nói: "Hợp đồng đã được ký xong, dựa theo lời cháu nói thì ba năm một lần. Lúc vừa mới bắt đầu, Cung Tiêu Xã muốn ký mười năm một lần nhưng chúng ta không đồng ý."
Lâm Dư Dư nghĩ thầm, bởi vì Cung Tiêu Xã không ngốc.
Đại đội trưởng: "Rượu nho của cháu đã được chưa?"
Lâm Dư Dư: "Đã được rồi nhưng phải đợi hai tháng sau, cháu sẽ mang tới cho hai vị nếm thử trước." Đại đội trưởng: "Vậy nhất định là được."
Thư ký: "Hai tháng sau là tháng 10, lô nho cuối cùng cũng ra thị trường. Nếu Cung Tiêu Xã thấy được, chúng ta có thể đuổi kịp lô nho cuối cùng."
Hôm nay Lâm Dư Dư muốn xem mắt, dù mang theo suy nghĩ ứng phó nhưng Lâm Dư Dư vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh. Đây là thể hiện sự tôn trọng với đối tượng xem mắt, tôn trọng với người giới thiệu, cũng là tôn trọng với mình. Vì từ chối người khác mà ăn mặc lôi thôi, Lâm Dư Dư sẽ không làm vậy. Phụ nữ dù ở thời điểm nào cũng phải luôn sạch sẽ.
Hôm nay, Lâm Dư Dư mặc một áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần dài màu đen, đôi giày vải cũng màu đen. Giày vải là do Lưu Á Cầm gửi tới. Mấy năm nay cô lại cao thêm mấy centimet nên bây giờ chiều cao của cô là 1m65. Dù sao lúc cô mang nó thì cơ thể này còn đang tuổi ăn học nên hơi chật.