Lâm Yấn lập tức nói: "Không, không thể làm người khác biết, không thể."
Lâm Dư Dư: "Vậy cậu phải tới nhà họ Phạm nói chuyện rõ ràng và nếu gia đình họ ép buộc cậu thì cậu liền báo lên chính quyền, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Tớ cảm thấy gia đình họ Phạm dám cá chết lưới rách nhưng người chịu thiệt chính là cậu. Hoặc là mặc kệ gia đình họ Phạm làm ầm lên, cậu vẫn không thừa nhận vì dù sao không có nhân chứng trong việc này. Nếu bọn họ dám nháo, cậu liền nói họ làm bẩn danh dự của cậu nên cậu muốn báo công an nhưng cậu phải nhớ kỹ, trừ phi liêu chết không thừa nhận và cậu thậm chí phải có dũng khí tự sát. Đương nhiên không phải thật sự tự sát mà chỉ là uy hiếp họ thôi, nếu họ còn như vậy thì cậu tự sát trước cửa nhà họ." Người dưới quê rất sợ lời ra tiếng vào, chỉ có thể dùng loại biện pháp này để giải quyết. Dù sao người chịu thiệt vẫn là Lâm Yến nên đương nhiên, Lâm Yến muốn âm thầm báo thù thì đó là việc của cô ấy.
Nhưng trong miêu tả của cuốn tiểu thuyết thì nữ chủ sẽ âm thầm báo thù.
Hai người nói chuyện một lát, Lâm Dư Dư liền trở về. Sắp tới giờ ăn cơm chiều, ngoài cửa Sở Vệ sinh có người ồn ào: "Bác sĩ Lâm mau tới. Bác sĩ Lâm đã xảy ra chuyện...
Lâm Dư Dư rời khỏi trạm y tế: "Chuyện gì xảy ra?"
"Lâm Yến cầm dao tự sát, cô mau chạy tới xem. Cổ tay cô ấy chảy đầy máu, dọa chết người." Sắc mặt người phụ nữ chạy tới rất tái nhợt.
Lâm Dư Dư: "..." Tốc độ này cũng quá nhanh.
Lâm Dư Dư mang hòm thuốc trên vai chạy tới chỗ Lâm Yến, lúc cô tới thì xung quanh đã vây đầy người. Vốn đây là thời gian tan tâm nên nhiều người cũng bình thường mà Lâm Yến ngồi dưới đất, Phạm Hồng Hoa dùng quần áo bọc lại tay rồi ấn xuống.
Cả nhà Phạm Lan Hoa đều ở đây, mẹ Lan Hoa: "Là cô ấy tự mình tự sát, không quan hệ tới chúng tôi, không quan hệ tới chúng tôi."
Lâm Yến: " Nếu mấy người lại tung tin đồn một lần nữa để hủy hoại danh dự của tôi, tôi sẽ chết trước cửa nhà mấy người."
"Bác sĩ Lâm tới, bác sĩ Lâm tới...
"Mọi người nhường một chút...
Lâm Dư Dư tới bên cạnh Lâm Yến, nhìn dáng vẻ lôi thôi và đầu tóc rối bù của cô ta, vết máu còn sót lại trên cổ tay thì vội vàng mở hộp thuốc ra. Cô ngồi xổm bên người Lâm Yến, cởi quần áo bọc tay cô ta thì thấy đúng là cổ tay cô ta thật sự bị thương nhưng miệng vết thương nhìn có nghiêm trọng như mọi người nghĩ. Còn vì sao lại có nhiều máu? Tất nhiên ở đây không chỉ có máu người.
Lâm Yến khẩn trương nhìn Lâm Dư Dư: "Dư Dư..."
Lâm Dư Dư ấn chặt cổ tay cô ta, băng bó miệng vết thương thật tốt, kêu Phạm Hồng Hoa đỡ người vào: "Cổ tay cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, lại mất quá nhiều máu, miệng vết thương tạm thời ngừng. Nếu miệng vết thương vỡ ra, mất nhiều máu sẽ chết nên không thể làm cô ấy chịu kích thích, tránh làm miệng vết thương nặng hơn." Cô nói lời này là để cảnh cáo nhắc nhở người nhà Phạm Lan Hoa, nếu bọn họ tiếp tục dây dưa làm Lâm Yến xé mở miệng vết thương đổ máu quá nhiều mà chết.
Phạm Lan Hoa: "Biết thương của Yến Tử nghiêm trọng vậy sau?"
Lâm Dư Dư nhặt quần áo bị xé trên mặt đất: "Không thấy một vũng màu lớn?" Nói, lại ném quần áo bị xé vào trong phòng, tránh bị người khác phát hiện là máu gà.
Lâm Dư Dư nhìn một vòng người trong sân: "Lâm Yến xảy ra chuyện gì? Êm đẹp sao lại tự sát? Chuyện này nếu truyền tới công xã, đại đội của chúng ta còn giữ được phong hiệu văn minh đại đội sản xuất năm nay? Danh gạch của năm nay, mọi người không muốn nhận?" Vừa nghe đến chuyện công nhân, mọi người liền nói: "Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi thấy chỗ này có chuyện mới lại đây."
"Đúng vậy, lúc chúng tôi tới liền thấy mẹ Lan Hoa đang tranh cãi với Lâm Yến thanh niên trí thức.
"Bác sĩ Lâm phải hỏi mẹ Lan Hoa, không quan hệ tới chúng tôi."
"Đúng đúng đúng, chúng tôi tới hỗ trợ."
Lâm Dư Dư nhìn về phía mẹ Lan Hoa: "Hai người muốn nói chuyện gì? Tôi hy vọng hai người nói rõ ràng vì xưởng rượu chúng tôi không muốn nhận người có nhân phẩm không tốt."
Mẹ Lan Hoa vừa nghe liền bị dọa rồi vì phải biết xưởng rượu là nơi kiếm tiền tốt nhất. Nếu không thể tới xưởng rượu thì nhà họ làm sao bây giờ?