Lâm Dư Dư có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Yến, cô thay nguyên chủ sống, không phải cứ sống theo ý của người khác, cho dù nữ chủ đối xử tốt với nguyên chủ, chuyện đó được xây dựng dựa trên điều gì, nhưng cô ta vẫn là thật tâm đối tốt với nguyên chủ, cho nên Lâm Dư Dư nguyện ý có quan hệ tốt với cô ta. Cô không muốn tiếp túc làm việc cho nữ chủ cũng không muốn giúp đỡ nữ chủ làm việc, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc cô nguyện ý làm bạn với nữ chủ.
Lâm Dư Dư thở dài: "Tớ cũng không còn cách nào, không thể để Phạm Quốc Đồng đi khắp nơi, huỷ hoại thanh danh của tớ. Làm như vậy, anh ta có thể sẽ dừng lại. Hơn nữa, tớ cũng không muốn ở chỗ này thành gia lập thất, tư tưởng của tớ với mọi người nơi đây khoảng cách quá lớn. Tớ bây giờ chỉ muốn sống thật tốt, điều dưỡng thân thể khoẻ mạnh, sau đó sẽ phụng dưỡng mẹ. Yến Tử cậu biết tình huống nhà tớ mà, phía sau cha tớ còn có mẹ kế và em trai, nhưng mẹ tớ chỉ có một mình tớ, tuy bà ấy vẫn còn một người con gái riêng, nhưng tớ lo bọn họ sẽ đối xử không tốt với mẹ, cho nên..."
Lâm Yến cũng biết tình huống gia đình của Lâm Dư Dư, cũng biết bởi vì Lâm Dư Dư là con gái nên cha cô rất ghét cô, vì thế, cô ta cảm thấy mình thật may mắn, được ba mẹ yêu thương, không sống ở gia đình trọng nam khinh nữ. Cũng vì vậy, cô ta càng cảm thấy biết ơn ba mẹ, cũng luôn muốn hiếu thuận với bọn họ.
Lâm Yến: "Đúng rồi Dư Dư, hôm nay tớ chuyển nhà, buổi chiều xin nghỉ, buổi tối cậu đến nhà Phạm Hồng Hoa cùng nhau ăn cơm đi, xem như chúc mừng tớ dọn sang nhà mới, về sau nếu cậu muốn ăn chút gì để bồi bổ thân thể, cứ tới nhà Phạm Hồng Hoa. Phạm nãi nãi tuy rằng sức khoẻ không tốt nên không thể làm việc, nhưng mấy món ăn bà ấy làm rất ngon."
Lâm Dư Dư: "Thật sao? Vậy tốt quá."
Lâm Yến: "Bây giờ tớ dọn đồ trước, chờ cơm chiều làm xong tớ sẽ gọi cậu." Lâm Dư Dư: "Để tớ giúp cậu dọn đồ, tuy bây giờ tớ không bê được vật nặng, nhưng quần áo hay đồ vật nhẹ tớ vẫn giúp được."
Lâm Yến vẻ mặt vui vẻ nói: "Cảm ơn Dư Dư."
Lâm Yến nhanh chóng dọn đồ, kỳ thật cũng không có đồ vật gì, chỉ có một cái chăn và mấy bộ quần áo, còn có một ít đồ linh tinh. Lâm Dư Dư và Lâm Yến đi hai lần là có thể dọn xong.
Dọn xong đồ, Lâm Yến còn muốn sửa sang lại phòng, muốn lau chùi quét dọn, người thành phố đa phần đều ưa sạch sẽ.
Lâm Dư Dư cũng không tiếp tục ở lại, cô trở về phòng tiếp tục viết bản thảo.
Rất nhanh đến 5 rưỡi, những thanh niên trí thức hôm nay nấu cơm đã trở về, mùa xuân buổi chiều làm đến 6 giờ, nhưng những thanh niên trí thức đến phiên nấu cơm sẽ trở về trước nửa tiếng.
Đây là thanh niên trí thức xuống nông thôn đã cài năm, tên là Đàm Thanh, nhìn thấy Lâm Dư Dư, liền chào: "Dư Dư à."
Lâm Dư Dư: "Chị Đàm đã trở lại, em chuẩn bị ra ngoài."
Đàm Thanh: "Đi đâu vậy? Sắp ăn cơm rồi, chúng ta cũng không phải nấu cơm, em nấu cơm chưa?"
Lâm Dư Dư: "Hôm nay em không ăn cơm ở đây, nên em không nấu."
Đàm Thanh vừa nghe, trong lòng có chút không vui, Lâm Dư Dư hôm nay xin nghỉ, cũng không hỗ trợ nấu cơm: "Em đi ăn ở đâu? Đến nhà Phạm Quốc Đồng ăn sao? Hồm qua Phạm Quốc Đồng nói lúc cứu em lên đã sờ soạng người em, cho nên em muốn làm vợ của anh ta sao?"
Lời này nghe có vẻ chỉ là chuyện bát quái, nhưng kỳ thật cũng không có ý tốt.
Đàm Thanh này, Lâm Dư Dư biết, trong nguyên tác, cùng là nữ phụ như Trân Kiều, nhưng Đàm Thanh kết thúc hơi sớm, bởi vì cô ta mồm mép nhanh nhảu, cũng rất hay nói ra nói vào, cho nên nhóm thanh niên trí thức đều không thích cô ta.